Đuổi bắt mây-Thơ Hải Vân
Thơ Hải Vân : ĐUỔI BẮT MÂY
(Trích từ Blog nhungnguoibanSPSG)
(Trích từ Blog nhungnguoibanSPSG)
Đuổi Bắt Mây
Hải Vân
Lỡ đuổi theo sau một bóng mờ,
*
Anh mặc em sầu, đuổi bắt mây,
Mây của em cũng xa tầm tay.
Mây trôi xa tít chân trời ấy,
Héo hắt em nhìn mây trắng bay.
Lỡ đuổi theo sau một bóng mờ,
Tình lỡ trao thầm một bến mơ
Lỡ buộc dây tơ,tơ lỡ đứtLỡ mang sầu nhớ kết thành thơ.
Thơ em chất chứa niềm u uẩn, Kỷ niệm ngày nao vẫn đậm đà.Dù biết mình mơ, tìm ảnh ảo,Vẫn dõi mây trời bao thiết tha!
Tình lỡ trao thầm một bến mơ
Lỡ buộc dây tơ,tơ lỡ đứtLỡ mang sầu nhớ kết thành thơ.Thơ em chất chứa niềm u uẩn, Kỷ niệm ngày nao vẫn đậm đà.Dù biết mình mơ, tìm ảnh ảo,Vẫn dõi mây trời bao thiết tha!
Không biết có linh nghiệm hay không vì hồi nhỏ ba má của mình hay nói như vậy và mình làm theo quả thật mình cũng ít bị nhậm mắt .
Anh Ngân Triều bình giải bài thơ cũng đúng với tâm trạng của tác giả thời đó ,nhưng bây giờ không còn gì để luyến tiếc vì mỗi người đều có con đường riêng để đi không thể trở lại được nữa ...(Trích lời bình của Chị Cảnh Tú)
Rất đúng nhưng mà đôi khi có gì gợi nhớ đến ngày xưa thì cũng thoáng chút ngậm ngùi ....
(Trích Sen mùa Hạ)
*Mong ngày trời đẹp mây về núi
Để thấu chân tình em trót trao
Dù muộn nhưng lòng em rộn rã
Thơ nhạc đang trầm bỗng vút cao.
Mong chờ trong hy vọng về một ngày vui,ngày trở về...sum họp (nối lại tình xưa) để niềm vui tưng bừng rộn rã...cao ngất,trào dâng...
Bài thơ có kết cấu bằng lời lẽ tự nhiên,bóng bẩy,hàm súc,nhịp nhàng,gợi tả... như"gom lại",như tỏ lòng mình , 1 tấm lòng nhiều cung bậc.Khi thì nhẹ nhàng trách móc-ân hận,lỡ làng,khi thì u buồn,phiền não-mòn mỏi,đợi chờ-ao ước ngày trở lại...dù có thể muộn màng...để bừng sáng một niềm vui...vô biên...
Nếu như tiêu đề là "Đuổi bắt mây"... là tuyệt vọng,hão huyền...thì bàng bạc trong ý thơ của Chị Hải Vân... vẫn còn có những dùng dằng,lưu luyến( chưa dứt khoát)của một mối tình rất đẹp... vương vấn...miên man.
Trả lời nhận xét này
Kỷ niệm ngày nao vẫn đậm đà.
Dù biết mình mơ, tìm ảnh ảo,
Vẫn dõi mây trời bao thiết tha!
*Người có tâm sự não lòng thì cảnh buồn và tiếng thơ chất chứa niềm u uẩn...là điều đương nhiên/Nhớ về những kỷ niệm xưa,sao vẫn thấy lòng nồng ấm!Biết tình yêu ấy là ảo mộng nhưng..."Vẫn để hồn theo người lận đận/Vẫn hằng trông đếm bước anh đi"(TL).Đối chiếu với 2 câu thơ TL,người đọc thấy rằng tứ thơ của chị Hải Vân có thể còn súc tích hơn gấp bội phần,p/k?Ko nhắc đến người đó...mà những chi tiết, hình ảnh bóng bẩy...rõ rng2 là người đó.
Trả lời nhận xét này
Tình lỡ trao thầm một bến mơ.
Lỡ buộc dây tơ,tơ lỡ đứt
Lỡ mang sầu nhớ kết thành thơ.
*Bốn câu thơ với 5 từ lỡ."Lỡ" là điều ko hay với mình,do ko thấu đáo,sơ suất,khiến phải lấy làm tiếc,làm cho lòng băn khoăn,day dứt và tự trách mình trót đã để xảy ra.
Đó là theo sau 1 bóng mờ(tối tăm,ko thấy đường đi)/Trao tình cho 1 bến mơ(ko có thực)/Kết bằng dây tơ(tơ hồng?!=duyên phận)...mong manh quá và dây tơ đó... dễ đứt và đã đứt mất rồi! (tình tan vỡ...ko thành sự thật)/
Do đó,để bây giờ chỉ còn lại trong tâm hồn ,cả 1 thành sầu nhớ...kết bằng những tiếng nói tâm tình,những tiếng lòng miên man...(thơ)
Thực là trong tình yêu,mấy ai cảm nhận được...chữ NGỜ <Tình ngỡ đã phôi pha...cho ngày tháng lạnh lùng/Người ngỡ đã quên đi...sao lòng mãi bâng khuâng...>
Trả lời nhận xét này
16:02 27 thg 6 2012
Dù đang trong tâm trạng tuyệt vọng nhưng đọc 4 câu thơ kết của TG,mình thấy có 1 đốm lửa nhỏ mơ hồ lóe lên.....
Có những nàng :"Tô thị vọng phu" luôn sống trong cảnh như thế....
Trả lời nhận xét này
Mây của em cũng xa tầm tay.
Mây trôi xa tít chân trời ấy,
Héo hắt em nhìn mây trắng bay.
*Anh đuổi bắt mây...mặc cho em sầu héo!Mây của anh cũng như anh là mây của em,đều ko có cơ sở hiện thực...đều cao ngất và xa vời...xa tít chân trời...làm sao bắt được...chỉ có nỗi buồn héo hắt trong lòng cùng với một cái nhìn(luyến tiếc ?!) thôi.Mây trắng bay còn có thêm 1 ngữ nghĩa là nhớ nhà(Điển tích Địch Nhân Kiệt đời Tống...bận việc quan,nhiều năm ko trở về cố hương.Một hôm,đang đi trên núi Thái Hàng,dừng chân nói với thuộc hạ"Dưới đám mây trắng xa xa kia là nhà của Cha Mẹ ta",rồi khôn cầm giọt ngọc!/Sau nầy,mây trắng hay hượng quan(làng và cổng làng)...được đặc tả cho nỗi niềm nhớ nhà,nhớ quê hương da diết khôn nguôi...
Cái bóng bẩy và khéo léo trong ẩn dụ dặc biệt.Mây là yếu tố di động,khi thì có nghĩa"người nữ-đồng thời còn ám chỉ ngưới nam".Mây là "đối tượng"của người khác phái./
Cũng có thể thường thấy những trớ trêu trong t/y đôi lứa.Anh là đối tượng của em,nhưng anh không đáp lại mà anh cứ theo đuổi người khác...một cách vô vọng và hoaì công... ví người đó ko dể ý tình anh,mà cũng như anh dối xử với em,người đó dể tâm với 1 đối tượng...khác rồi.Ba hướng rượt đuổi cùng chiều...sẽ ko bao giờ...gặp nhau...
Trả lời nhận xét này
Tôi cũng ko rành mấy,chỉ biết đó là Tết nửa năm của TQ.Thấy có ý nghĩa,ông cha chúng ta ăn theo...thành truyền thống,"...Tháng tư đong đậu nấu chè/Ăn Tết Đoan Ngọ trở về tháng năm/Tháng sáu buôn nhãn bán trăm/Tháng bảy ngày rằm xá tội vong nhân/Tháng 8 chơi đèn kéo quân/Trở về tháng 9 chung chân buôn hồng/Tháng 10 gặt hái đã xong/Tháng một tháng chạp nên công hoàn toàn"(Ca dao)//
Tết Đoan Ngọ tức là ăn Tết mùng năm tháng năm/Tết Đoan Ngọ còn gọi là Tết Đoan Dương/Tích cũ Khuất Nguyên,trung thần nước Sở,hết sức can vua Sở sang Tần(Vua ko nghe-cứ sang Tần để rồi bị sát hại)/Ông đầy bi phẫn,làm sách Ly Tao,xong,trầm mình ờ sông Mịch La/Người đời sau cảm phục...đến ngày ấy(mùng 5/5),tổ chức lễ hội đua thuyền(ý nghĩa vớt thây trung thần-lại làm bánh có hình 3 góc (như bánh ú VN) thả xuống dòng sông(dể bánh ko trôi đi nơi khác//
Chuyện khác thời Đông Châu Liệt quốc,có 1 trung thần tên Giới Tử Thôi theo phò 1 ông vua bị gian thần soán ngôi/Trên đường mưu cầu phục quốc,sống lưu vong vô cùng khổ sở.Một hôm sắp sửa chết đói,vua được Giới Tử Thôi dâng cho 1 miếng thịt nướng ăn đỡ lòng.(Nói là mới săn được...sau đó mới biết là thịt của Giới Tử Thôi...vua vô cùng cảm động,hẹn khi phục quốc xong sẽ phong hầu/Nào ngờ khi đã lấy lại giang sơn,vua quên khuấy đi mất...Vài năm sau mới nhớ ra...vô cùng ân hận,vua ngự giá đến mởi GTT về cung...Biết vua đến,GTT cõng Mẹ trốn vào rừng...Vua cho đốt rừng những mong GTT chạy ra...nhưng GTT ko ra,thà với Mẹ cùng chết,ko thà an vui phú quí với 1 ông vua "cộng khổ chớ ko đồng cam=bội bạc)/
Quá thương tâm vua cho làm quốc táng,quốc tang và nhân dân làm giỗ nhớ ơn.Đó là ngày mùng 5/5.Trong ngày nầy bếp núc cấm lửa (vua sợ nhắc đến việc GTT chết thiêu).Do đó chỉ được ăn nguội lạnh của ngày hôm trước.(Còn gọi la Tiết hàn thực=ăn nguộ lạnh)/Ở nước ta,ngày mùng 5/5 là Tết Đoan Ngọ.gia đình xa gần đoàn tựu.Phải có bánh ú lá tre,phải có món"cơm rượu"MB gọi là rượu nếp./Ngành Dông y cổ truyền gọi là ngày"diệt sâu bọ-côn trùng" đồng thời phơi thật khô các loại dược thảo.
*Và chúng tôi được đọc"Đuổi bắt mây"(Hải Vân) trong 1 hoàn cảnh mạn đàm như thế...