ĐÓ MỚI LÀ TÌNH YÊU
Thơ của VKP Đạm Phương
(Cảm tác từ bài thơ Giọng Người Cố Nhân của Đinh Hỏi)
***
*Người ấy quen tôi khi còn đi học
Từ ấu thơ cho đến lúc trưởng thành
Bốn năm đại học… lo chuyện công danh
Trở về trường xưa…lại cùng đứng lớp
*Chung lối… chung dù…vào giờ đổi tiết
Vì trường có hai dãy lớp cách xa
Nhưng nhịp chân… không là… bản tình ca
Mà chỉ… vu vơ… bốn mùa… mưa nắng…
*Bốn mươi năm sau… tình cờ gặp lại
Người ấy nói yêu… từ thuở 13
Kẻ chăn trâu… người nhung gấm lụa là
Sao dám thố lộ?…nên đành câm nín!
*Mười năm sau nữa…nghe tin anh bệnh
Cùng bạn bè tôi tìm đến thăm anh
Vẫn chuyện ngày xưa…anh nhắc lại… chân thành
*Người xưa hởi… thôi… xin đừng nói nữa!
Tóc bạc … da mồi…lưng mỏi…gối dùng…
Tình đơn phương… hãy chôn chặt trong lòng
Đó mới là tình yêu… chân thật nhất!.
VKP Đạm Phương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét