CHUYỆN VỀ ANH MỤC ĐỒNG/ VKP.Đạm Phương
*Bóng chiều không thắm không vàng vọt/ Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong? Tống biệt hành-Thâm Tâm
CHUYỆN VỀ ANH MỤC ĐỒNG
CHUYỆN VỀ ANH MỤC ĐỒNG
Bài của VKP Đạm Phương
_ Reng… reng… reng… Xin cho hỏi có phải nhà chị VKP không vậy ?
_ Dạ phải , tôi đây
_ Em là vợ anh Chí đây, em đã đọc mấy bài chị gởi rồi…
Mình hơi run vì không biết “ liều thuốc “ của mình có tác dụng phụ nguy hiểm nào không nhưng nghe giọng chị thật xúc cảm làm mình thấy yên tâm…
_ Em thực lòng cám ơn chị đã tiếp thêm sức mạnh để em khỏi gục ngã trong lúc này
_ Có gì đâu! Tôi chỉ muốn xoa dịu nổi đau thể xác lẫn tinh thần của anh chị mà tôi đã từng nếm trãi qua …
Chi khóc khiến lòng mình cũng rưng rưng… Mình nghe lỏm bỏm tiếng anh trong điện thoại đòi nói chuyện với mình… Chị trao đt cho anh…Một chút yên lặng trong chờ đợi… giọng anh có vẻ nghẹn ngào;
_ VKP ơi! ( lúc nào anh cũng xưng hô như thế) cuộc sống của NMC giờ chỉ tính từng ngày mà thôi… Không ngờ tôi lại được đọc tình cảm của chính mình do vkp viết… Hãy viết thật nhiều về NMC và bạn bè để tôi sống lại với quá khứ của mình… VKP đã cho NMC một món ăn tinh thần thật tuyệt vào cuối đời…
Ngừng một lát… mình nghe anh lẩm nhẩm:
_ Tại sao vkp chỉ có 4 không chứ ? phải 5 không mới đúng… đó là không quên NMC…
Mình cười để xoa dịu nổi lòng của NMC và tìm cách từ chối:
_ Không được đâu! Tôi phải nhớ chồng và cố nhân chứ!...
_ Ký ức của vkp phong phú lắm mà… cho thêm NMC vào đi, sau này tôi sẽ phù hộ cho vkp thật khỏe mạnh để… nhớ…
Mình cười trong nước mắt… đúng lúc anh bảo hơi mệt rồi trao đt cho chị nói tiếp chuyện với mình…
- *Nghe tin bạn NMC đau nặng đã lâu...Mình và NMC từ 1963 đến nay chưa có lần nào gặp lại. có phải 52 năm mà như mới đây...Đường đi lại, tuổi già thêm nhác (NK). Thôi thì, cầu chúc bạn tinh thần vững vàng, đầy bản lĩnh như một triết gia, hiểu rõ lẽ huyền nhiệm của sự đời để lòng thanh thản, nhẹ nhàng. Hãy nhớ, hãy thương, hãy tha thứ, cuối cùng hãy buông hết...để không còn vương vấn nữa...Cầu chúc bạn có nhiều nghị lực để vượt qua thử thách nầy...Rất bùi ngùi khi nhớ lại những kỷ niệm xưa... Định mệnh nào ai thoát khỏi... Cố lên bạn nhé! Thương Bạn nhiều, Ngân Triều