HAI ĐÔI DÉP Thơ CÔNG CHÚA NHỎ
Cảm tác từ bài thơ ĐÔi DÉP của NGUYỄN TRUNG KIÊN
Dẫm lên bùn lên cát cũng rất tài
Không biến dạng khi ngâm vào trong nước
Khi sánh bước, trải lòng trong tiếng nhạc:
Từ gió trăng…từ sóng biển rì rào…
Từ khe suối róc rách bên đồi cao…
Từ vỏ sò ốc… chạm nhau trong cát trắng…
Từ hương mạ non lung linh trong ánh nắng…
Từ tiếng ve kêu, chim hót tuyệt vời…
Từ giọng thì thầm mời gọi lả lơi
Của bông lúa vàng trên cành trĩu nặng
*
Trên thảm nhung Dôi Dép Da chễm chệ…
Nhưng buồn thiu và trống vắng cô đơn…
Vì đám bạn đang nhảy ở vũ trường
Cùng anh giày tây và cô cao gót…
Khuya lơ khuya lắt đêm nào cũng thế:
Dôi Dép Da bị lôi xệch vào phòng…
Trái phải lộn tùm lum…mùi rượu nặc nồng…
Chia rẻ đôi nơi :chiếc trong… chiếc ngoài cửa…
*
Đôi Dép Nhựa cả một đời lam lủ…
Phế thải rồi vẫn còn được tái sinh
Sống mãi bên nhau như bóng với hình
Dẫu đổi dạng… không đổi dời tình cảm…
*
Đôi Dép Da bị sứt quai bong tróc
Chốn nương thân là thùng rác ven đường
Sống lây lất chịu mưa nắng gió sương
Để chờ ngày…hòa mình vào… cát bụi…
Công Chúa Nhỏ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét