CÒN VƯƠNG NỖI NHỚ-Thơ Hải Vân
Còn vương nổi nhớ - Hải Vân
Còn vương nổi nhớ - Hải Vân
CÒN VƯƠNG NỖI NHỚ
***
***
Nhớ xưa hai đứa "Trốn - Tìm"
Dư âm ngày cũ, trong tim còn đầy.
"Oánh -Tù - Tì", em thua dài,
Nên em cứ mãi tìm hoài "người ta".
Trốn em, anh lại trốn xa,
Để em đêm tối sợ ma, thua hoài,
Để em nước mắt ngắn dài,
Anh lau giọt lệ, một đời khó quên!
Lớn lên chinh chiến triền miên,
Anh đi biền biệt, bỏ quên quê nhà,
Mặn nồng cơm hến* miền xa,
Nhạt tình xóm nhỏ, mắm và với rau,**
Ngó sen bông súng năm nào
Còn vương nỗi nhớ, dạt dào tình thơ.
Tre vàng kẽo kẹt trăng mơ,
Bài phân tích của anh Ngân Triều rất tỉ mỉ và sâu sắc. Tôi xin thêm một ý: Anh chàng này rất tinh nghich, biết cô bé này sợ ma và hay khóc nhè nên anh trốn xa cho em thua và khóc để anh có dịp an ủi và lau nước mắt cho em. Trò chơi này "vận" vào người. Lớn lên anh "bị trốn xa" em., và rồi xa mãi mãi... để đêm trăng nghe tiếng kẽo kẹt của tre, em lại nhớ chuyện ngày xưa và nhớ anh, nhưng "lệ nhòa" mà không có anh lau nước mắt nên "tóc rũ'" và "thẩn thờ bên song".
Ôi chao! "Buồn ơi! Chào mi!"
Hạ Vũ
*Đoạn kết 3 câu cuối là tâm trạng của tác giả."Giấc mộng vàng" như "giấc hoàng lương" điển tích Lư Sinh đời Đường hõng thi,trên đường về thất chí,mệt mỏi và đói lã...Gặp 1 đạo sĩ đưa 1 chiếc gối,bảo Lư Sinh hãy ngủ đi,chờ ông nấu cháo kê cho ăn.../Trong giấc mộng,Lư Sinh bỗng thấy mình thi đỗ,làm quan to,có vợ đẹp giàu sang phú quý...Làm quan đến chức Tể Tướng...các con đều vinh thăng...,sống đến 80 tuổi//Chợt tỉnh giấc...nồi kê chưa chín/Ý nói cuộc đời là mộng ảo,phù du,ngắn ngủi...vô nghĩa/
*Tâm trạng đó như l lời tâm sự...về sự thất bại đến nãn lòng...ko biết tỏ cùng ai...
*Câu cuối là câu 6 chữ,(còn thiếu)có dụng ý nỗi lòng đó...ko bao giờ kết thúc,ko bao giờ dứt như nỗi lòng ray rứt miên man của tác giả....
*Như đã nói hơi đột ngột ở trên,có thể nói,"Còn vương nỗi nhớ" là một bài thơ nhức nhối đến tuyệt vời!
*Xin chúc sức khỏe và hãy bảo trọng...để người đọc mong chờ những sáng tác mới của Chị.Thân ái,
*Ngày ngày gói nhớ chôn mong/Đêm đêm hồn mộng vượt sông trèo đèo/"gói nhớ,chôn mong"thể hiện sự nén lòng,cam chịu,rất phụ nữ/Chị còn dùng cả đối từ để nhấn mạnh,ngày nào...đêm nào...cũng như vậy...tha thiết...khôn nguôi.Chỉ có đối diện với bóng đêm...là mới ko dối lòng mình.
*Tình đi dưới ánh trăng treo/Tình về với dĩa dầu hao bấc tàn/Vẫn là những ý thơ trau chuốt,bóng bẩy vừa cổ điển vừa mới mẻ .Người đọc chợt nhớ đến cảnh đưa tiễn của Kiều-Thúc Sinh"Người lên ngựa kẻ chia bào/Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san/Dặm hồng bụi cuốn chinh an/Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh/Người về chiếc bóng năm canh/Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi/Vầng trăng ai sẻ làm đôi/Nửa in gối chiếc,nửa soi dặm trường"/Mơ mộng đã là buồn,trở về hiện thực...có buồn nào là buồn hơn...
*Đoạn giữa 12 câu,đặc tả ,mở rộng nỗi nhớ mong,những băn khoăn về người ấy như nỗi lòng của người chinh phụ và cất cao tấm lòng chung thủy đợi chờ một cách thiết tha qua những hình ảnh gợi tả,ân tình...có rất nhiều"nhãn tự điểm xuyết"
*Anh đã"bỏ quên quê nhà",vì" triền miên chinh chiến" miền xa?"đã mặn nồng với cơm hến/nhạt tình với cơm nghèo"mắm và với rau"(và=dùng đũa đưa cơm hay thức ăn từ chén cơm vào miệng) là những điều tự hỏi,lo lắng,băn khoăn...nếu vậy thì e là tệ bạc quá...và như ai đó(nhungnguoibank2<?>)"đọc mà ngậm ngùi"...cho thói đời đáng ghét!/
*Ngó sen bông súng năm nào/Còn vương nỗi nhớ dạt dào tình thơ/ bóng bẩy và mới mẻ như 2 câu thơ trứ danh:Tiếc thay chút nghĩa cũ càng/Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng(ĐTTT-Nguyễn Du,câu 2241-2242).
*Tre vàng kẽo kẹt trăng mờ/Lệ nhòa tóc rũ,thẫn thờ bên song/Hai câu thơ,14 chữ mà gói ghém biết bao điều gợi tả.Có màu sắc(vàng)có vầng trăng nhạt nhòa trong đêm cũng như lệ nhòa trong ánh mắt,có âm thanh vô nghĩa, vô hồn "kẽo kẹt"của tiếng tre cọ vào nhau mỗi khi làn gió hiu hắt lên xuống/"Tóc rũ" hay nỗi buồn,1 tâm trạng,1 cách gợi tả/"Thẫn thờ" là trạng thái tâm lý của người đang có tâm sự buồn,như mất hết vẻ linh hoạt,nhanh nhẹn,như người mất hồn...?"Bên song" ,song=cửa sổ...để thấy nghệ thuật tả cảnh kết hợp với tả tâm trạng và tượng trưng...
*Qúy bạn thân mến,Có thể nào nói gì hơn!"Còn vương nỗi nhớ" của Chị Hải Vân là một bài thơ nhức nhối đến tuyệt vời!Ý tại ngôn ngoại=(ý tưởng đã như vậy mà ngôn từ chọn lọc trau chuốt còn réo rắt hơn nhiều).Đã lâu lắm...NT mới được thưởng thức một món ăn tinh thần,mà người dọn bàn là 1 phụ nữ...một bữa ăn...rất"khó quên"!
*Bài thơ được cấu trúc thành 3 đoạn.Đoạn đầu 8 câu hồi tưởng.Hồi tưởng lại 1 trò chơi quen thuộc,phổ biến "trốn-tìm" rất tự nhiên, vô tư...nhưng ko biết tự lúc nào...trò chơi ấy bỗng buộc chặt 2 người trong 1 quá trình tư duy tình cảm...hay nói khác đi...như một cơ duyên tất định trong nỗi nhớ "một đời khó quên" của người con gái.
Khi xưa ta bé ta chơi...mà "em cứ thua dài",phải đi" tìm hoài người ta"/mà người ta cứ" trốn xa"..."đêm tối sợ ma"...thua cuộc hoài...phải khóc thôi...để rồi "anh lau giọt lệ"..
.Những tình tiết đơn sơ đó,thật sự đã gắn kết hay thắt chặt 1 tình yêu lứa đôi...một cách khéo léo, tài tình.../
Đó là nỗi nhớ hãy "còn đầy trong tim."..và "nghìn năm hồ dễ đã...ai quên?"p/k?
08:31 13 thg 6 2012
2 câu thơ sau đây đọc mà ngậm ngùi :
Mặn nồng cơm hến miền xa.
Nhạt tình xóm nhỏ mắm và với rau
02:30 13 thg 6 2012
Hải Vân là bạn của Cảnh .Chị ấy cũng là cô giáo và làm thơ tình rất hay .Chị ấy có những mối tình rất đẹp qua thơ văn .