NHƯ ĐANG KHÓC-Thơ Công Chúa Nhỏ
*Trích Cựuhstayninh
Thơ Công chúa nhỏ : 07:08 4 thg 7 201270 Lượt xem 1
*Trích Cựuhstayninh
Thơ Công chúa nhỏ : 07:08 4 thg 7 201270 Lượt xem 1
Như Đang Khóc
Tác giả: Công Chúa Nhỏ
Thương tặng HP bài thơ Như Đang Khóc để cùng đồng cảm về
Ngày xưa ấy của chúng mình
Tôi bỡ ngỡ bước chân vào đại học
Gặp được anh trong một buổi giao lưu
“Ba ngôi sao đỏ” trên ngực áo” blouse”
Làm chói mắt sinh viên”tò te mới”
*
Giờ giải lao nhiều “bệnh nhân” “xin khám”
Vờ đặt ống nghe, anh bảo “loạn nhịp tim”
Tôi ngượng ngùng chỉ biết đứng lặng im
Để nhìn anh vui đùa cùng các bạn
*
Qua buổi họp ai trở về trường nấy
Thật bất ngờ… Tôi nhận được thư anh
Chữ nắn nót với lời lẽ chân thành
“Nếu không chê… Anh xin làm cố vấn”
*
Tôi chẳng nỡ phụ lòng “người đi trước”
Nhận tình anh trao… Liều thuốc tuyệt vời
Nhưng phải cách ngăn vì quan niệm lỗi thời
Không thể yêu… Khi chưa tròn sự nghiệp
*
Hai năm sau gặp anh trong bệnh viện
Tay trong tay cùng cô bạn đồng môn
Tôi thẫn thờ… Cúi mặt… Vờ không quen
Nhưng sao mắt cay xè ? Như đang khóc…
CÔNG CHÚA NHỎ
22:21 4 thg 7 2012
* Có thể hiểu nhân vật trữ tình"tôi"là chính tác giả hay là ai đó gần gũi với tác giả...vì thơ văn có hư cấu chút ít,có khi phải đa nhân cách trong sáng tác.Vậy người đọc cứ hiểu "tôi" ở đây là tâm tình của tác giả đi nhé !
Bài thơ là lời kể lại một trong những "đường vào tình yêu" của tg thời sinh viên,theo lối thơ được gọi là tự sự./
Hồi ấy,tôi và anh ấy gặp nhau,anh năm 3 y khoa,còn tôi mới vào.Gặp nhau trong tình cờ và vui.Nào ngờ anh đã viết thơ ngỏ ý cho tôi một cách nắn nót,chân thành...tôi nghĩ... Thần Cupidon đã bắn tên và tôi đã tiếp nhận tấm chân tình ấy...rất tuyệt vời/Nhưng sao tôi mâu thuẫn với chính mình quá,có thể là 1 sai lầm lớn,một quan niệm lỗi thời của tôi chăng.?Yêu mà không thể yêu,khi mình còn trắng tay,chưa tròn sự nghiệp...hãy chờ nhé!...hãy đợi nhé!...
Hai năm sau,các bạn biết rồi đấy!Tôi biết tôi đã mất anh ấy như thế nào!Tôi đã chứng kiến tận mắt,anh ấy 'tay trong tay"cùng 1 cô bạn đồng môn...Bấy giờ,sững sờ,tôi đã chạy trốn tôi... cúi mặt...vờ ko quen...mà nghe hồn nhỏ lệ...
Quan niệm lỗi thời có thể đúng hoặc không ...trong trường hợp nầy?Coi như đúng đi!Gieo một hạt giống t/y,tôi ngỡ là 1 cây cam(trái ngọt cây lành).nào ngờ hai năm sau,hạt giống ấy đã lên một dây dưa đắng(khổ qua).Thôi thì hãy buồn khổ...và quên đi...nhưng còn thời gian vun quén 2 năm?
Tôi không thể cứng lòng như 2 câu thơ( có tái chế) hình như của NB ,tôi chỉ là 1 nười con gái yếu đuối...nữ nhi thường tình...
"Không than người nỡ...quên người/Vuốt xuôi mái tóc,cả cười...quên đi!" Thân ái,