Bài thơ THEO MẸ MÀ ĐI /Tác giả Vũ Thụy-cựu hs Tây Ninh-Cựu gs Trường SPCĐ.LA
THEO MẸ MÀ ĐI
Vũ Thụy(Cựu hs Tây Ninh& Cựu gs Trường SPCĐ LA)
Dây chuối con thắt cái nài
Trèo lên con thử cau dày hay chưaTàu cau chiều gió đu đưaQuả cau má tách thật vừa trầu xanh
THEO MẸ MÀ ĐI
Vũ Thụy(Cựu hs Tây Ninh& Cựu gs Trường SPCĐ LA)
Dây chuối con thắt cái nài
Trèo lên con thử cau dày hay chưaTàu cau chiều gió đu đưaQuả cau má tách thật vừa trầu xanh
Một hôm trái đạn vô tìnhHàng cau gãy đọt,trầu xanh tơi bờiMẹ về gom mớ cau rơiHai hàng nước mắt đầy vơi lá trầu
Bây giờ Mẹ có còn đâuHàng cau thương Mẹ quấn trầu mà đi...
Hàng cau cũng đã đi theo Mẹ/
*Mới đọc qua,người đọc cứ ngỡ như tác giả dửng dưng trước sụ mất/còn nhưng ko phải vậy.Tg đã có dụng ý kín đáo của mình qua 2 chi tiết nhẹ nhàng mà gợi cảm.
1-Hàng cau thương Mẹ,nhân hóa để hàng cau nói thay cho tấm lòng mình.rất logique..."Mẹ có còn đâu"...và thương Mẹ biết bao nhiêu("Hàng cau thương Mẹ...")
2-Như đã nói ở trên,bài thơ chỉ vỏn vẹn có 10 câu thơ bình dị...mà có đến 7 câu nói đến Mẹ một cách trực tiếp, hoặc gián tiếp <qua người con>.Thể hiện một tấm lòng...một nỗi nhớ thiết tha của tình mẫu tử .
Chỉ có 3 câu tả cảnh"Tàu cau chiều gió đu đưa"rất gợi hình,gợi tả/"Trái đạn vô tình,là câu kể,nhưng cảnh tan hoang của vườn xưa...thành tả cảnh có điều kiện vậy!Cho nên ghi nhận là 2 câu.
*Theo Mẹ mà đi...một tâm tình đơn sơ,bình dị,sâu lắng...như tâm hồn của tg,tâm hồn của một trong những người học trò đã xuất thân từ vùng đất hiền hòa của xứ sở...TÂY NINH.
*Mở đầu là kể chuyện lao động của 2 người:Tác giả lúc còn bé,trèo lên cây cau,bằng cái nài dây chuối<cái nài=dụng cụ là 1 vòng dây chắc,chu vi vòng dây khoản 3-4 dm,dùng để trèo cau,trèo dừa hay những thân cây cao,thẳng đứng/Còn gắn vào chiếc ách để trâu bò kéo cày,bừa cộ...> để hái cau cho Mẹ/Người Mẹ tg sẽ thử lại...1 trái cau...quả là rất vừa,rất đúng cho việc ăn trầu
*Tiếp theo là sự tàn phá của chiến tranh!...Và tâm trạng người Mẹ.Trái đạn rất "vô tình"...đã làm cho khung cảnh vườn xưa của tác giả...tan hoang"hàng cau gãy đọt,trầu xanh tơi bời" /Khi Mẹ trở về vườn xưa,thấy cảnh tang thương đó...vừa gom cau rớt...mà hai hàng nước mắt rơi rơi...không cưỡng được những xót xa...không cầm được lòng mình...để những giọt tủi ấy...buồn vương<dính ướt> cả những lá trầu...