Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013


Truyện ký "CHỖ TRỐNG...CHƯA ĐIỀN"/Tác giả Mặc Hiền(Cựu giáo sinh.SPS/k4)
12:43 1 thg 7 2012Công khai0 Lượt xem0
 




CHỖ TRỐNG CHƯA ĐIỀN

                                                                                                                  -  Nhật ký 55 năm : Mặc Hiền



   I.   Bào Trai , ngày … tháng … năm 1954 .

    Hôm nay , cuối giờ Tập làm văn , gần cuối buổi học , cô viết : “ Hàng năm , cứ vào cuối thu , lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức đến những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường .

   … Tôi quên thế nào được ! . Buổi mai hôm ấy , một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh , … âu yếm nắm tay tôi , dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp . Con đường nầy tôi đã qua lại lắm lần nhưng hôm nay tôi thấy lạ vì trong tôi có sự thay đổi lớn : Hôm nay , tôi đi học ! . ”

                                                                                                       ( Quê Mẹ – Thanh Tịnh )


   Chúng tôi phải điền vào chỗ trống cho hợp nghĩa .

   Cô nhìn vào sổ khuyên điểm , chấm vào cuối sổ :

-   Em Nguyễn Văn Xuân ! ( Nay là Dương Văn Xuân , Củ chi )

   Xuân lật đật , đứng sững , quay nhìn tứ phía như một nhà trắc địa , quan sát công trình . Lặng im ( … Lớn lên , làm Giám Đốc Cầu Đường , làm cầu treo nổi tiếng , một thời ở Long An )

   Cô gọi tiếp :

-   Em Trần Văn Lâm ! .

   Lâm đứng dậy , khoanh tay tròn u , ê a trong miệng như niệm Phật . Rồi lặng im . ( … Lớn lên , làm Thầy Tu ) .

   Cây bút máy Parker của Cô chấm vào khoảng cuối sổ :

-   Em Hoa Văn Tặng ! . Chỗ trống là chữ gì ? .

   Đến phiên Tặng đứng lên , suy nghĩ , trầm ngâm , đăm chiêu như Thầy Thuốc đang chẩn mạch bệnh nhân.  Vẫn chưa có câu trả lời . ( … Lớn lên , Tặng làm Bác Sĩ ) .

  Cây bút máy lại đi lên và đột ngột dừng ngay khoảng giữa .

-   Em Trần An Nhơn ! .

   Nhơn nhanh nhẩu đứng dậy , miệng lẩm nhẩm đọc thầm câu có chỗ trống , đắn đo như một người “ Tài phú ” , quán xuyến trong một cửa hàng lớn . Vẫn chưa tìm ra đáp án . ( … Lớn lên , Nhơn là một nhà kinh doanh có tầm cỡ , đang ở Hà Tiên ) .

-   Có em nào biết không ? . Cô dịu dàng .

   Cả lớp im phăng phắc , nhìn nhau . Có lẽ đoạn văn nay rất hay mà cũng rất mới . Chưa có người nào đọc qua .

   Cuối cùng , một cánh tay ở đầu bàn , giơ lên .

-   Em Triều ! .

   Triều đứng lên nói to :

-   Dạ thưa Cô “ Mẹ tôi ” .

   Cô cười gật đầu .

   ( … Sau nầy Triều làm nghề “ gõ đầu trẻ nhỏ ” rồi “ gõ đầu trẻ lớn ” ) . Thầy giáo thì chỉ dạy những kiến thức có sẵn .

   Bỗng , một hồi trống tan trường vang lên . Bài học của Cô , “ điền vào chỗ trống ” tạm ngưng . Hơn 55 năm rồi mà vẫn nhớ như  in .



   Cô giáo , như vừa nói ở trên là Cô Tạ Xuân Thu . Quê Cô ở Trảng Bàng . Hồi đó , “ nữ sinh Áo Tím ” mới ra trường , Cô đẹp kiêu xa như một đóa nhài . Các học trò lớn của Cô như Quynh , Nhưa , Lâm , Phên , Dàm , Bãnh , Chữ , Nhiên , Thu Ba … xấp xỉ tuổi Cô , mặt mày đen nhẻm nắng gió , phụ giúp gia đình mưu sinh , cứ nhìn bàn tay thon thon , trắng trẻo của Cô viết bảng mà kính trọng . Cô dạy Trường Tiểu Học Bào Trai hai năm rồi về Trường Tiểu Học Đức Hòa . “ Tòng phu ”.Phân nửa đời Cô là Nguyễn Thống Thành .



II.   Hậu Nghĩa , ngày 20.11.2009

   BLL. Cựu học sinh Bào Trai họp nhau tại nhà Thầy Triều . Đa số là giáo viên nghỉ hưu , bàn bạc về những công việc chăm sóc , thăm viếng bạn bè . Gồm có các chị Ánh , Thao , Bường , Thu ( xóm Tháp ) , Ngân , Xuân Lan , Huệ Cúc , Tiết Trinh , chị Tám Trầu , … . Nam thì có Đức , Sơn , Danh , Văn , Tặng , Yến , Lâm , Phên , Lề , Búa , Dụm , Mốt , Ngon , Hiệu , Xuân Thành , Vinh Quang , Công Lý .

   Quà mừng nhau là lời chúc sức khỏe và nụ cười hồn nhiên . Không như lúc còn đi dạy , có học trò viếng thăm , tặng hoa , tặng quà . PHHS giàu, có người kèm cả bao thư hoặc vải may quần áo . Rồi thì tiệc tùng !.Gio+` ?y,tất cả?ddie^`u ?ĩ như “mo^.t tie^'ng vo.ng xa vo+`i” . Dĩ vãng và quên đi ! .

   BLL bàn về kế hoạch đi thăm nơi an nghỉ của quí Thầy , thăm quý Thầy Cô đã cùng dạy chung với Cô ngày xưa hay còn mạnh khỏe . Đồng thời , rôm rã nhớ lại một thời thơ ấu đã qua . Giờ thì , đầu đứa nào đứa nấy đều dính đầy “ mây trời ” , yếu hẳn .

   Tất cả học sinh đều vui mừng , biết tin Cô vẫn còn khỏe mạnh , hiện đang được gia đình Anh Vũ , con trai thứ ba của Cô phụng dưỡng ở Mỹ . Cô đã bằng lòng cho CHS.BT một tấm ảnh BW hồi Cô mới đi dạy chúng tôi năm 1954 để làm trang bìa báo Xuân số 2 , sẽ ra mắt bạn đọc xa gần vào ngày 25.11.2010 . Riêng tôi , rất thú vị khi biết rằng Cô đã từng được tác giả “ Đây Tha La ” , một nhà thơ , một nhà văn có tên tuổi , đã một thời si mê , say đắm . ( Tôi liền đưa chi tiết đó vào tác phẩm nầy . Chỉ xin được hư cấu văn chương với lòng kính trọng và để tự hào về Cô ) .



III.   Trảng Bàng , ngày … tháng … năm …

   Thầy Khanh đang ôn Hệ thức lượng trong một tam giác vuông góc ( Relations métriques dans le triangle rectangle ) ở lớp đệ tứ ( classe de quatrième année ) cho chúng tôi , thì chú Kỉnh đến . Ở nhà , chú Kỉnh là người thương tôi nhất ( Chắc do tôi học giỏi và thông minh ) . Chú là thần tượng của tôi . Chú là giáo sư , là nhà văn và soạn giả sách giáo khoa . Chú đã đưa tôi thi vào trường Áo Tím Gia Long và tôi đã học trường nầy 4 năm .

   Chú là bạn của Thầy Vũ Anh Khanh , tuy là nhà văn , nhà thơ mới nổi lên thôi nhưng rất giỏi Toán . Nhũng tháng hè chúng tôi thường được Thầy dạy thêm Toán hình Học (Géométrie) và Đại Số  (Algèbre). Nữ sinh chúng tôi thường không giỏi các môn khô khan đó . Trưa hôm đó , Thầy ở lại dùng cơm với Ba tôi và chú Kỉnh .

   Khi ra về , Thầy cứ ngoảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ ( ?! ) .



   Gia Long , ngày … tháng … năm …

   Tôi ý thức được giá trị của trị thức mà chú Kỉnh thường khuyên tôi . “ Phải cố công đèn sách ! . Phải đạt mục đích học tập . Tri thức là chìa khóa vàng để mở những cánh cửa trong nan đề cuộc đời . Tôi mở quyển sách Géométrie ra . Một mảnh giấy hồng , có mấy chữ của Thầy rơi xuống .

   “ Người bạn nhỏ ” thân mến ,

   - Ở đây sương khói mờ nhân ảnh . ( 1 )

      ……………………………………………………………

                                                                      Vũ Anh Khanh

   Tôi run lên , mất bình tĩnh và tôi đã hiểu . Tôi chưa biết yêu ai . Với Thầy , tôi chỉ kính trọng Thầy như một người Thầy . , hoặc gần gũi hơn , như chú Kỉnh của tôi mà thôi … Rồi ra trường , tôi tiếp bước theo nghề “ vun mầm xanh thế hệ ” như Ba tôi , như chú Kỉnh . Rồi Thầy đi biền biệt , không biết Thầy ở đâu , để gửi tấm thiệp hồng .

 

   An Ninh Đông , ngày … tháng … năm 2009 .

   Tôi không có may mắn được học Cô Xuân Thu . Tôi thuộc “ tốp sau ” . Thời Trung Học , tôi học sách giáo khoa của Thầy Thẩm Thệ Hà . Tôi chưa biết nhiều về nhà văn , nhà thơ Vũ Anh Khanh . Tôi đã đọc   “ Nửa bồ xương khô ” , tiểu thuyết của ông , thật cảm động . Trong đó , có bài thơ “ Đây Tha La ” nổi tiếng . Bài thơ đó đã được Dzũng Chinh phổ nhạc . , Phương Dung hát , từng làm say đắm lòng người .

   Đặc biệt , ở trang đầu tác phẩm “ Nửa Bồ Xương Khô ” , có lời đề tặng trang trọng của tác giả :

   “ Mến tặng Xuân Thu , người bạn nhỏ đất Trảng ” .



   … Nhà tôi ở  An Ninh Đông , cách Tha La 7 cây số . Tôi về Tha La để tìm lại những ý thơ hay , mượt mà mà đã cô động như “ hóa thạch ” ngày ấy , đồng thời nhớ đến Cô Tạ Xuân Thu , cô giáo của CHS Bào Trai, quê đất Trảng và để tìm cả hồn tôi .





Tha La ơi ! Tôi về đây có muộn .

Con đường xưa , gót lạ vẫn còn nguyên .

Thánh đường xưa còn vọng tiếng chuông buồn .

Ai ngăn được bóng chiều đi biền biệt .





Mạnh bước xa một trời Thu tha thiết .

Áo trắng xưa gom cả nắng thu buồn .

“ Gặp gỡ làm chi ” ngại ngùng chưa nói .

Để cuối cùng ,

“ Nắng vàng hanh ” , “ ngõ vắng “ , “ bụi đùn quanh ” .





Tôi gió lãng du ! .

Chiều Tha La .

Trên bến sông Mơ .

Nhặt được tim ai trên lá thu vàng .

Chợt hồn thơ cất cánh .



 

IV.   Saigon ngày 03.03.10.

   Hôm nay , được biết Cô đã về thăm quê hương , BLL đã tổ chức chuyến đi thăm Cô và Mừng thọ cô lần thứ 75 tuổi ( 1934 – 2009 ) . Người đi tổng cộng 15 , gồm các Anh Lâm ( TB ) , Tặng ( PB ) , Khá , Nư , Xuân Lan , Liêng , Phẳng , Thao , Văn , Đức , Sơn , Xuân , chị Tám trầu , Ngân Triều và tôi . Chúng tôi đứng vây quanh Cô . Trông sắc diện của Cô lần nầy , ai nấy đều mừng vì Cô khỏe hơn lần trước 16.03.07 . Điều mà CHS Bào Trai thỏa long là đã đến mừng thọ Cô giáo . Một cô giáo đã thành công trong chức nghiệp , 56 năm đã qua , với ngần ấy năm tháng , học trò Cô tuy đã lên lão hết rồi nhưng vẫn thương vẫn nhớ Cô . Không vui mừng nào hơn ! .

   … Rồi cô về Mỹ , quê hương thứ hai .

   Chúng tôi đề cử bạn Trần Văn Sửu <408 280 0963>/(Sanjose),SPS/k1 thường xuyên thăm hỏi Cô .

   CHS BàoTrai vẫn thương nhớ cô . Cầu chúc Cô luôn an khang , thanh thản .

Cô ơi ! Chỗ trống chưa điền đó .

Réo rắt hồn em , giữa đỉnh sầu .

Lệ thơ những muốn tan bình ngọc ( 2 ) .

Để mát lòng ai , đáy mộ sâu ?? .



   Riêng cuộc đời tôi vẫn còn một “ chỗ trống chưa điền ” ! .



An Ninh Đông ngày 31.07.2010

MẶC HIỀN(SPS/k4)

 Ghi chú :

( 1 ) : Lời tỏ tình kín đáo , sử dụng hai câu cuối bài thơ “ Đây thôn Vĩ Dạ ” ( Hàn Mặc Tử )

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà .

( 2 ) :

Khi Trương Chi chết , khối tình đọng lại thành một viên ngọc lớn . Có nhà kim hoàn tạc thành một chén ngọc . Lạ thay , khi đổ nước vào , bỗng thấy hình ảnh Trương Chi hiện ra trong chén ngọc ,bi lụy, thảm sầu, hàng hàng lệ nhỏ. Tò mò , Mỵ Nương lén cha lấy chén ngọc , khi đổ nước vào cũng thấy hình ảnh như thế… Xúc động. Không cưỡng được lòng, Mỵ Nương tuôn trào suối lệ. Một giọt nước mắt Mỵ Nương vô tình   rơi vào chén ngọc , chén ngọc vỡ tan  !//(Giống như giọt nước mắt của Thúy Kiều khóc Từ Hải:
”Từ Hải mắc mưu Hồ Tôn Hiến chết tức tối,chết đứng:"Khí thiêng khi đã về thần/Nhơn nhơn còn đứng chôn chân giữa vòng/Trơ như đá,vững như đồng/Ai lay chẳng chuyển,ai rung chẳng rời<2519-2522>"
Khi Thúy Kiều đến nơi:
(Dòng thu như xối cơn sầu/Dứt lời nàng cũng gieo đầu một bên/Lạ thay oan khí tương triền/Nàng vừa phục xuống Từ liền ngã ra/2533-2536”)/Phải chăng khí thiêng ấy đã mát dạ,thỏa lòng...vì có người thương cảm./
Và có lẽ từ đó…khối tình của Trương Chi …vốn ko thể nào tan,(chưa tan-yêu người mà người chẳng yêu ta)bấy giờ mới tan(Một giọt nước mắt…một chút tình xao xuyến của người mình yêu…là đã rất thỏa lòng-hồn thiêng dẫu chết đi… vẫn ngậm cười…nơi chín suối.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét