Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013



PHẢI CHI MÌNH CÒN SỐNG-Tác giả: NGUYỄN VẠN THẮNG Diễn ngâm: Lý Bạch Huệ
22:08 24 thg 7 2012Công khai14 Lượt xem1
Nguồn trích từ
 

PHẢI CHI MÌNH CÒN SỐNG
(Cho hương hồn vợ  LẠI NGỌC THU  và những ai còn vợ…
để thương yêu và kính trọng vợ mình nhiều  hơn)
Tác giả: NGUYỄN VẠN THẮNG
Diễn ngâm: Lý Bạch Huệ


Mình ơi!
Phải chi mình còn sống.
Anh tạ ơn mình
Những nụ hôn
Nồng nàn
Thắm thiết!
Bây giờ anh mới biết
Ý thiêng liêng
Tình nghĩa vợ chồng

Mình đi rồi.
Nhà vắng!
Anh làm gà trống nuôi con.
Đàn gà con chíu chít
Nép trong lòng cha
Héo hon

Đêm nằm ôm con ngủ
Nước mắt chảy lưng tròng
Con thơ nuốt giọt lệ
Thay sữa mẹ tuôn dòng

Con gái mình vừa lớn
Có những điều thầm kín
Chỉ mình
Chia sẻ cùng con…

Ngày Tết
Cha con cùng lúng túng
Làm sao kho nồi thịt
Làm sao nhóm  bếp lửa nồng?
 Đâu bàn tay vợ hiền
Cửa nhà lo tươm tất
Đâu bàn tay mẹ hiền
Cho con quần áo mới?
Bàn thờ
Nghi ngút hương
Mình nhìn chồng con :
Muốn khóc!

Ngày xưa
Đường đến trường
Mình đi về có nhau.
Giờ mình anh…
Thui thủi

Đôi khi
Ngỡ chiêm bao
Không tin là sự thật
Trời ơi!
Sao mình chết?
 Kỷ niệm về vây quanh
Nhốt chìm trong thương nhớ…

Tấm áo
Ngày xưa mình vá,
Còn đây
Hương xưa còn đọng
Nhưng mình
Còn đâu?

Con đâu còn được gọi:
Mẹ ơi!
Anh đâu còn được tiếng:
Mình ơi!

Anh một đời long đong
Mình cả đời gánh vác
Thân cò…
Lặn lội bờ sông…

Thèm ơi!
Hương mồ hôi
Mùi hương quen
Mất rồi
Còn say
Men làn môi
Nuốt nghẹn ngào
Vị mặn!

Thương làm sao!
Tiếng thở dài
Trằn trọc băn khoăn
Cả những tiếng cằn nhằn
Bây giờ sao cũng nhớ

Bây giờ mới nhận ra
Hạnh phúc nào đâu xa
Chỉ những điều đơn giản:
Nụ cười
Ánh mắt nhìn nhau…

Cầu trong giấc chiêm bao
Được gặp mình chốc lát
Cho anh nói một lời:
Phải chi mình còn sống,
Tất cả cho mình
Tất cả
Mình ơi!...

                                    20/08/1991
                              Nguyễn Vạn Thắng

Người đầu tiên,anh Nguyễn Văn Tiên cgc ,Tác giả Nguyễn Vạn Thắng (ngồi giữa),Trần Lâm Phát (Áo đen,đeo kính).
Ảnh của Ngan Trieu
4000 
  • Ngan Trieu
    Xin cảm ơn bạn Trần Lâm Phát đã chuyển bài thơ nầy.
    Bài thơ như những dòng lệ tuôn trào của một người chồng khóc vợ.Những dòng lệ ấy như môt bi khúc cao ngất, những cung bậc lâm ly, ngập tràn những nỗi đau xót, tiếc thương,chạnh nỗi niềm riêng, mênh mang về một người vợ hiền vắn số! Trong cảnh đau thương,"trâm gãy bình rơi" ấy,mời quý bạn hãy hòa nhịp trầm lắng cùng tiếng thơ não nuột và cũng là tiếng lòng vời vợi của tác giả ...
    Những tiếng thơ thống thiết,ai hoài,hòa điệu với ngâm khúc khắc khoải,réo rắt...Người đọc,người nghe...chắc là không ai không khỏi ngậm ngùi...thương cảm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét