[Bài 28]
ảnh minh họa, Google |
Từ lúc chia tay mỗi người mỗi ngã,
Đường đời bao chặng trải nhiều nỗi thăng trầm.
Phi Mai ba lần lầy chồng (lần thứ nhất với Thầy Lang xóm Tây
làng Nghi Tàm, lần thứ nhì với Tổng Cóc Nguyễn Công Hoà, và lần thứ ba Tham
Hiệp trấn Yên Quảng Trần Phúc Hiển)
Còn khách (Tốn Phong) vẫn vậy sáu năm nay.
Quen xem phong cảnh đời trôi nổi,
Ngán nỗi tình đời khi ấm khi lạnh.
Quay lại nơi Đồng Giang, bến sông Hồng nơi chia tay nhau năm
1808,
Rặng liễu đìu hiu tỏa bóng râm.
*
Nhất
Uyên diễn thơ, bài 28:
Từ khi cách biệt nỗi phân ly,
Sầu cạn từng phen trải lối đi.
Mai quả đã từng ba độ kết,
Khách tình vẫn vậy sáu năm nay.
Quen xem phong cảnh: đời trôi nổi,
Ngán cõi người ta : ấm lạnh rồi.
Quay lại Đồng Giang nơi tiễn biệt,
Đìu hiu rặng liễu bóng đơn côi
Sầu cạn từng phen trải lối đi.
Mai quả đã từng ba độ kết,
Khách tình vẫn vậy sáu năm nay.
Quen xem phong cảnh: đời trôi nổi,
Ngán cõi người ta : ấm lạnh rồi.
Quay lại Đồng Giang nơi tiễn biệt,
Đìu hiu rặng liễu bóng đơn côi
*.
Nhất Uyên phiên âm, bài 28:
Tự tòng biệt hậu các phân khâm,
Thế lộ hành hành lịch thiển thâm.
Mai thực đã tằng tam độ kết,
Khách tình dĩ thị lục niên câm (kim)
Quán khan phù thế phong quang thái,
Đố sái thời nhân lãnh noãn khâm.
Hồi thủ Đồng Giang phân quyết xứ,
Y y dương liễu dĩ thành âm.
*
Chú thích:
Câm: Chữ kim là nay, vì tránh tên húy Nguyễn Kim ông Tổ họ
Nguyễn nên đọc thành “câm”= nay.
Đồng Giang: Nguyễn Du có bài thơ Đồng giang lung.
*
Ngân Triều soạn bản chữ Hán:
自 從别後各分襟
自 從别後各分襟
世路行行厯淺深
梅實㐌 曽 三渡結
客 情已是 六 年今
慣看 浮世 風光太
妒灑時 人 冷暖襟
回首東江 分決處
依依楊 柳已成蔭
*
*
Xa rồi, ly biệt nỗi phân tâm,/ Dặm thế dần qua dẫu bổng trầm Ngân Triều
***
|
Ngân Triều diễn thơ:[Bài 28]
Xa rồi, ly biệt nỗi phân tâm, (1)
Dặm thế dần qua dẫu bổng trầm.
Mai quả đã từng ba bước tiếp,
Lòng son vẫn vẹn, sáu năm thầm. (2)
Đã xem cõi tạm cao sang đỉnh,
Đã ngán tình đời ấm lạnh thay!
Trở lại Đồng Giang, nghìn thuở nhớ, (3)
Vẫn vậy, đìu hiu bóng liễu thâm. (4)
*
(1),phân khâm: chia bụng, dịch thành phân tâm= cắt tấm lòng ra =
đau đớn.
(2), Câu nầy rất khó diễn thơ. Tác giả đã thầm yêu HPM đã sáu
năm.
(3) mượn tứ thơ của Thế Lữ trong bài “Lời than thở của nàng mỹ
thuật”:
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên.
HPM là mối tình đầu của TP.
(4) âm, 蔭, = tối, chỗ không có bóng nắng. Dùng “ râm”= do không có bóng nắng hay trời đầy mây hoặc do không có nắng chiếu, cũng đạt.
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên.
HPM là mối tình đầu của TP.
(4) âm, 蔭, = tối, chỗ không có bóng nắng. Dùng “ râm”= do không có bóng nắng hay trời đầy mây hoặc do không có nắng chiếu, cũng đạt.
Nhưng ở đây xin dùng chữ “thâm”= màu
đen, cực tả mối tình đầu không thuận lợi, không may mắn, trớ trêu, nghiệt ngã,
không thành.
Cảnh cũ còn đây, người xưa sao vắng
bóng, thấy cây liễu cũ không gặp người xưa, nhìn thấy bóng liễu đen mà chạnh tưởng
mối tình đầu bất hạnh, trớ trêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét