Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Người giữ chỗ dùm/ Truyện ngắn Phương Ngày Xưa

Chủ nhật, ngày 11 tháng tám năm 2013

Người giữ ghế - Phương Ngày Xưa


(hồ Con Rùa,phía sau CV nầy Viện ĐH cũ và truờng Luật
NGƯỜI GIỮ GHẾ  
 Phượng Ngày Xưa
                             ***
     Anh Ba ghi danh cho tôi học trường Luật. Từ nơi nhà thuê bên ven sông cầu chữ Y đến trường phải qua hai chuyến xe bus. Ngày đầu tiên lên giảng đường, tôi hơi chùng bước khi thấy cảnh xô bồ xô bộn diễn ra: sinh viên ăn mặc tùy thích, vô ra bất cứ lúc nào, ngoài hành lang giảng đường, người thì chăm chú ghi lời Thầy giảng, kẽ lại tụm năm tụm ba, bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất… Tôi ngạc nhiên buộc miệng:
_ Cái nầy là Đại Học hay “Học đại” vậy anh ba?
Anh cười cười trêu tôi:
_ Thì cứ “học đại” đi rồi sẽ biết…
Nói vậy chớ anh cũng giải thích  là tại vì ở năm thứ nhất , sinh viên quá đông mà giảng đường thì nhỏ nên mới như thế. Tôi đã hiểu và tự nghĩ: chỉ cần mình cố gắng đi sớm là sẽ giành được ghế ngồi thôi,  nhưng vì còn phải lo chuyện chợ búa cơm nước nên tôi cứ đi trể hoài, giảng đường không còn một ghế trống, nếu có thì ai đó đã đặt lên đấy vài quyển tập hoặc túi xách rồi… Tôi chán nãn, ra hành lang, ngồi bệch xuống
_ Cô tìm ghế ngồi ?
Một giọng nói miền Bắc vọng bên tai, tôi ngước nhìn lên, anh nói tiếp:
_ Tôi có một chỗ tốt lắm, gần bục giảng của giáo sư, cô thích không, tôi nhường cho?
Như bắt được vàng nhưng tôi còn làm bộ:
_ Rồi anh lấy gì để ngồi?
_Tôi ngồi đâu cũng được … à không… tôi học lớp bên kia mà
Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ… thì ra, anh chảng muốn khoe là:” Ta đang học lớp CN3, là đàn anh của em đấy” nên tôi cố ý châm chọc:
_ Vậy thì anh là “ người giữ ghế giùm” thôi sao?
_ Gì cũng được… nhưng trể rồi kìa, đi theo tôi
Tôi đứng lên, xách giỏ đi theo anh.., chỗ ngồi tốt thật. Tôi cám ơn anh kịp lúc GS NHĐ vừa vào , anh vội bước ra ngoài…
(GS và SV trước sân trường- ảnh st từ mạng)

     Tan học, tôi khoan thai bước ra khỏi giảng đường, nhịp chân sáo trên con đường có lá me bay để đón xe… Linh cảm như có người theo sau, tôi quay lại nhìn, thấy anh đang bén gót tôi. Có tật giật mình nên anh lúng ta lúng túng chỉ tay về phía trước:
_ Tôi về nhà tôi ở đàng trước
Tôi im lặng , anh tiếp:
_ Cô cũng về đường này thì cùng đi chung nhé!
Tôi vẫn im lặng nhưng lòng cảm thấy vui vui…
     Còn gì thơ mộng hơn khi cả hai cùng sánh bước nhau trên con đường có bóng cây mát rượi, thỉnh thoảng, gió đưa những chiếc lá me  vướng vào tóc tôi, anh quay sang định gở đi nhưng tôi né tránh, anh ngượng ngùng bỏ tay xuống, lí nhí:
_ Quê cô ở đâu?
_ Tây Ninh. Còn anh?
_Ngoài Bắc, vào đây năm 54
_Bắc kỳ di cư à?
_ Còn Tây Ninh là xứ “Củ mì”à ?
Tôi trừng mắt nhìn anh:
_ Tự ái à nhen
_ Sao lại tự ái? Tư hào mới đúng chứ,” củ mì” là tài nguyên quý cuả đất nước mình mà , tôi đang chọn “Luật Kinh Tế” (bắt đầu năm thứ hai, sinh viên được chọn một môn  nhiệm ý như Luật Công pháp, Luật Tư pháp , Luật Kinh tế… để nghiên cứu sâu vào môn đó hơn) , sau này, tôi nhờ cô giúp cho tài liệu về“củ mì” để tôi thi ra trường nhé!...
Đúng là dân Luật có khác… Tôi cảm thấy rất thú vị khi quen anh nhưng lúc nào cũng  có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm, vừa chạy vội theo xe tôi vừa quay lại nói;
_Có xe rồi, thôi chào anh nhen
Tôi bước lên xe,vào ghế ngồi,quay lại,thấy anh ngơ ngẩn nhìn theo…





                                                                   Tháng 10 năm 1963

1 nhận xét:

  1. Một câu truyện ngắn thật ngắn thật dễ thương từ thời xa xôi lắm

    Trả lờiXóa