Thầy Thích Chiếu Pháp với bé Tiến.
Câu chuyện của họ đích thực là “chuyện cổ
tích” ở thế kỷ 21 -
Ảnh: Thuận Thắng
Một đêm tháng
1-2008. Trời se sắt lạnh. Chùa Thanh Tâm (xã Tân
Tiến, Đồng Phú, Bình Phước) đang trầm mặc lời
kinh tụng thì bất ngờ bị ngắt ngang bởi tiếng
khóc oe oe của trẻ thơ. Sư thầy Phạm Minh Tâm (pháp
danh Thích Chiếu Pháp) cùng mấy chú tiểu vội vã
chạy ra và bất ngờ nhìn thấy một bé trai sơ sinh
nằm trên cái nia bên hiên nhà thuốc nam của chùa.
Vừa được thầy Tâm bế vào lòng, bé liền ngừng
khóc. Lúc đó hơn 21g, trời tối đen như mực.
Không ai hay biết chuyện xảy ra trước cổng chùa.
Tiếng khóc trước
cổng chùa
Bế bé vào phòng
mình, thầy lặng nghĩ không biết mình và bé có
nhân quả, duyên nợ gì từ kiếp trước. Càng nghĩ
thầy càng thương và nhủ lòng sẽ cưu mang bé với
hy vọng ngày nào đó cha mẹ quay lại tìm con.
Suốt cả đêm thầy không ngủ được. Thầy sợ bé lạnh,
bé đói vì thiếu hơi ấm và sữa mẹ nên chốc chốc
lại đun nước pha sữa cho bé bú...
Sáng hôm sau thầy
Tâm mời các cán bộ xã Tân Tiến đến báo cáo sự
việc. Rồi thầy cho người đi mua tã lót, sữa,
phấn... cho bé, đồng thời gửi ngay tin lên báo
đài Bình Phước xem có ai nhận con không. Nhìn
rốn bé, cán bộ y tế xã cho biết bé mới 3-4 ngày
tuổi. Sau một tháng không tin tức gì, thầy Tâm
làm khai sinh cho bé là Phạm Minh Tiến.
“Sư thầy thương
yêu bé như con, chăm lo từng li từng tí” - cô
Ngân, một phật tử ở huyện Phước Long, cho biết.
Mỗi đêm thầy thức đến 4-5 lần cho bé uống sữa,
quấn tã... Và bé Tiến dần lớn lên khỏe mạnh,
kháu khỉnh. Ở chùa nhưng bé không ăn chay. Thầy
Tâm nhờ người mua thịt cá về làm thêm thức ăn
cho bé, vì sợ bé suy dinh dưỡng trong giai đoạn
đang lớn nhanh.
Nụ cười
hạnh phúc của thầy Thích Chiếu Pháp với cậu bé
Tiến
hôm bé
theo cha mẹ về thăm chùa -
Ảnh: Thuận
Thắng
Vượt qua oan khổ
Bất chấp nỗi oan
khổ, thầy Tâm vẫn hết lòng nuôi nấng bé Tiến.
Nước mắt hối lỗi
Nụ cười
hạnh phúc của thầy Thích Chiếu Pháp với cậu bé
Tiến
hôm bé
theo cha mẹ về thăm chùa -
Ảnh: Thuận
Thắng
Nước mắt nhà sư
Đến tháng 9-2009,
một người biết chuyện cha mẹ bé Tiến vì hoàn
cảnh mà gửi con mình lên chùa nên đã báo ông bà
nội bé. Ông bà đến chùa ngay và sững sờ: “Lúc đó
tôi bị sốc - bà nội bé cho biết - vì mới nhìn
thấy lưng bé tôi biết ngay là cháu mình. Nó
giống con trai tôi như đúc”. Gia đình hồi hộp,
cảm động. Còn thầy Tâm cũng rất xúc động khi trả
bé: “Chỉ nhìn cách họ âu yếm bé, tôi linh cảm
cháu đã tìm được đúng cha mẹ, ông bà!”. Đến giờ
thầy Tâm vẫn rơm rớm nước mắt kể rằng thầy vừa
vui vừa buồn lúc trả bé. Thầy vui khi bé đã được
người ruột thịt yêu thương. Nhưng thầy cũng buồn
vì thầy và bé đã quấn quýt bên nhau như cha con
gần hai năm.
Ngày bé Tiến về
gia đình được tổ chức đúng vào lễ Vu Lan Báo
Hiếu năm nay. Bà Lan, người dân ở xã, cho biết:
“Trời Phật ơi, đời tôi chưa bao giờ được chứng
kiến lễ Vu Lan cảm động như thế!”. Hơn 1.000
người tới ngôi chùa nhỏ chứng kiến. Ông nội bé
Tiến nói lời biết ơn chân thành với nhà sư Minh
Tâm, nhất là nỗi oan thầy phải gánh. Chỉ thế
thôi mà gây xúc động bao người.
Lễ Vu
Lan cũng là lễ giải oan cho Thầy.
Nhiều người ngày
trước nói xấu thầy giờ đã bật khóc!
Giờ đây căn phòng
đơn sơ ở chùa chỉ còn lại mấy chiếc gối nhỏ và
những vỏ hộp sữa nuôi trẻ xếp bên tường. Nhà sư
trẻ bùi ngùi: “Nhớ những đêm trong phòng chỉ có
thầy trò với nhau, bé cứ bò qua lại trên người
tôi nói bi bô. Khi bé biết đi, thấy tôi đi đâu
về cũng chạy ra ôm và kêu to sư phụ, sư phụ”.
Giờ đây căn phòng chỉ còn lại mình thầy.
Tâm sự đời mình
thầy Tâm rất kiệm lời. Thầy chỉ kể quê nghèo của
mình ở Vĩnh Long và từng là sinh viên Đại Học
Ngân Hàng, nhưng đến năm tư thì thôi học để xuất
gia. Thầy trụ trì chùa Thanh Tâm được mười năm...
...và
nỗi nhớ của Thầy Chiếu Pháp khi còn đó những
chiếc gối,
những
vỏ hộp sữa ngày nào của bé Tiến -
Ảnh: Thuận
Thắng
Cha mẹ bé Tiến chụp hình lưu niệm với thầy Thích
Chiếu Pháp trong ngày vui nhận con
SẼ TIẾP TỤC ĐĂNG TẢI PHẦN Ý KIẾN BẠN ĐỌC.
MỌI Ý KIẾN, CHIA SẺ VỀ BÀI VIẾT TRÊN VUI LÒNG
GỞI ĐẾN:
phatgiaodaichung@gmail.com
==========================
Việc một nhà Sư
nuôi trẻ mồ côi thiết tưởng là chuyện thường vì
đó là sứ mạng độ sinh cao cả theo tinh thần lợi
tha của nhà Phật, thế nhưng điều mà người viết
muốn nói đến ở đây là thái độ, văn hóa hành xử
thắm đượm tình người của ĐĐ.
Thích Chiếu Pháp. Kể từ khi “nhặt” được cháu bé
trước cửa chùa cho đến lúc “giải” được nỗi oan
là cả một hành trình đầy nghiệt ngã, thử thách
mà không phải bất cứ ai cũng đủ tâm thế, bản
lĩnh và thái độ ứng xử văn hóa như Thầy. Biết
bao lời ong, tiếng ve, sự phản đối từ phía Phật
tử, tín đồ, áp lực từ phía chính quyền, công
an... Vậy mà Thầy không hề có thái độ hằn thù,
trả đũa hay có bất kỳ phản ứng tiêu cực nào. Với
tinh thần kham nhẫn “thiện giả bất biện, biện
giả bất thiện” - mình làm điều tốt, điều quý thì
không cần phải giải thích biện bạch, còn đã phải
cần đến biện bạch, giải thích thì điều đó tất
không phải điều tốt, điều quý. Thầy chỉ một mực
chịu đựng búa, rìu dư luận, chăm sóc cho bé Tiến
bằng tất cả tấm lòng của một người cha, một
người đệ tử Phật chân chính vì hạnh nguyện
độ sinh.
Một người phụ nữ
nuôi con đơn thân đã là một điều khó khăn, khổ
sở vô cùng đằng này Thầy lại là một người không
có thiên chức làm mẹ, một ông Thầy ở chùa, ấy
vậy mà Thầy vẫn vượt lên, buông bỏ mọi tưởng
niệm điên đảo, cách nhìn nhận, cách suy nghĩ,
quan niệm hẹp hòi, thiển cận của trí óc phàm
trần để che chở bao bọc cho bé Tiến có giấy khai
sinh, có được những nhóm quyền cơ bản nhất của
trẻ em: Quyền được sống còn, quyền được bảo vệ,
được phát triển ...
Giờ đây bé Tiến
đã về lại mái ấm gia đình, nơi có hai đấng sinh
thành là cha và mẹ, ông, bà, nội, ngoại và những
người thân yêu của bé, mai này lớn lên bé sẽ
được thực hiện nốt quyền còn lại là quyền được
tham gia hòa nhập cùng xã hội.
Người viết tự đặt
giả định nếu như cha của bé Tiến không để bé ở
trước cổng chùa mà đành đoạn để bé trong những
thùng rác vệ sinh công cộng – cách thường làm
của những anh chàng, cô nàng sau khi đã trót
vụng dại lỡ lầm, thì liệu bé Tiến ngày hôm nay
đâu còn có cơ hội để thực hiện đủ đầy các quyền
cơ bản nhất của trẻ em, của một con người?
Tôi hoàn toàn
thông cảm cho hoàn cảnh của cha, mẹ bé Tiến vì
tôi biết cả hai chưa có đủ kiến thức, kỹ năng để
yêu và hiểu thế nào là một tình yêu theo đúng
nghĩa đích thực cũng như trách nhiệm của mình
trước tình yêu đó. Tôi cũng biết cả hai chưa hề
phác thảo kế hoạch, dự định gì cho tương lai khi
xuất hiện một sinh thể mới, và tôi cũng biết khi
để bé Tiến trước cổng chùa hẳn cha bé Tiến cũng
hy vọng và gửi gắm cơ hội tốt đẹp cho bé Tiến
sau này. Phải chăng đoán định được những ý nghĩ
sâu thẳm ấy mà thầy Chiếu Pháp đã toàn tâm, toàn
ý chăm sóc, bảo vệ bé Tiến bằng tất cả cái tâm
của một người đệ tử Phật bởi Thầy đã thấu đạt
hai chữ “nhân duyên”? Thầy có quyền trao gửi bé
Tiến cho các trung tâm nuôi trẻ mồ côi. Thầy
cũng có thể nhờ người thân của mình chăm sóc,
hoặc cho bé Tiến làm con nuôi những cặp vợ chồng
hiếm muộn, v.v. Không thiếu gì cách để Thầy trút
được “món nợ” tai bay vạ gởi kia một cách đầy
thiện chí. Thế nhưng, Thầy vẫn gánh lấy “trách
nhiệm”, chăm sóc, bảo vệ bé Tiến - một trách
nhiệm nặng nề không thuộc phần Thầy. Nói đến hai
chữ trách nhiệm mà Thầy tự nguyện gánh lấy những
con chữ trên bàn phím của người viết dường như
bất lực. Khi con người ta đang say sưa lặn ngụp
trong sự thành đạt, danh thơm, tiếng tốt, hai
chữ trách nhiệm thiết nghĩ ai cũng... thuộc lòng.
Nhưng khi bất như ý, nghịch cảnh trêu ngươi,
đụng chạm đến quyền lợi thì biết bao người đun
đẩy thoái thác trách nhiệm. Chính vì vậy mà khi
thuyết giảng giáo lý cho hàng đồ chúng Đức Phật
đã mặc nhiên xác định trách nhiệm cá nhân cho
mỗi con người thông qua giới bất vọng ngữ -
không nói dối; nghĩa là chúng ta nói như thế nào
chúng ta phải chịu trách nhiệm bởi chính lời nói
mà chúng ta đã phát ngôn. Còn nếu chúng ta nói,
chúng ta làm mà chúng ta không dám nhận thì đó
là vọng ngữ, là không chân thật. Lại nói về Thầy
Chiếu Pháp, sở dĩ Thầy vững tâm nhận lấy trách
nhiệm chăm sóc bé Tiến dù gặp phải biết bao
nghịch cảnh, chướng duyên, dù danh dự, uy tín
của Thầy có lúc tưởng như sắp tiêu điều vì Thầy
đã mặc nhiên xác định trách nhiệm của người đệ
tử Phật chân chính là phải cứu người:
Dù xây chín bực
phù đồ
Không bằng cứu độ
được cho một người
Và hôm nay, nói
theo tư tưởng kinh Pháp Hoa thì cái nhân, cái
duyên nó như vậy thì cái quả nó tất phải như vậy,
trải qua bao thị phi sai lệch, bao não phiền
chìm nổi của cõi người ta “tác giả” là cha, mẹ
bé Tiến cũng đã thừa can đảm để nhận lấy phần
trách nhiệm rằng “sản phẩm” bé Tiến do chính họ
đã tạo tác, mọi nỗi oan trái của Thầy đã được
rửa sạch trước bàn dân thiên hạ bằng một lễ hội
Vu Lan ý nghĩa và một đám cưới đong đầy hạnh
phúc mà Thầy làm chủ hôn cho cha, mẹ bé Tiến.
==========================
Chúng tôi xin cảm
ơn Thầy Thích Chiếu Pháp, tuổi chưa tới 40, đi
tu chừng 10 năm, nhưng đã thực hiện được một
việc phi thường, chưa chắc mấy ai đã làm được.
Ngày xưa, Kỉnh Tâm là con gái nên nuôi & chìu
chuộng trẻ thơ dễ dàng hơn, ngược lại, Thầy mà
làm được, quả thật đáng khâm phục.
Chỉ có tình thương
mới vượt qua tất cả!
Chỉ có hỷ xả mới
buông bỏ được tất cả!
Chỉ có nhẫn nhục
mới tiêu trừ được tất cả!
Tôi tạm viết vài
lời, và kính chuyển câu chuyện đi một số diễn
đàn, các trang mạng, các cơ quan truyền thông
khắp nơi nữa.
Cũng đã chuyển cho
một số vị Giáo thọ quen biết, khuyến khích các
vị ấy nên kể cho Tăng Ni sinh nghe, để học, để
biết cách hành xử và phụng sự.
Và sau khi làm
xong một ít công việc trên, liền cảm tác ngay 2
bài:
“Quán Âm Thị Kính”
Việt Nam 1 và “Quán Âm Thị Kính” Việt Nam 2:
*******
Quán Âm Thị Kính
Việt Nam 1
Đêm khuya lạnh
giữa núi rừng Bình Phước
Tiếng con ai sao
khóc trước cổng chùa
Già Lam nghèo
xuyên vách lá đong đưa
Tiếng trẻ khóc
từng hồi khua thét gió
Thầy Chiếu Pháp
cầm đèn dầu nho nhỏ
Cùng vài Chú Điệu,
cất bước ra soi
Không bóng dáng
ai, sao lạ hỡ trời
Chỉ thấy em bé,
trùm khăn khóc ré
Hình như mới sinh,
em còn nhỏ quá
Hai mắt nhắm
nghiền, da thịt đỏ au
Sao lạ thế nầy,
cha mẹ em đâu
Không lẽ ở dưới
đất chui lên, hay trên trời rớt xuống
Rừng núi hoang
vu, chùa quê thanh vắng
Nợ phong trần sao
lại nặng duyên vương
Em bé ơi, ôi giấc
mộng nghê thường
Thầy đành phải
cưu mang ru giấc điệp
Đêm đầu tiên Thầy
không sao ngủ được
Tiếng trẻ thơ
khát sữa khóc oa oa
Đun nước sôi, pha
sữa hộp, chứ biết sao bây giờ
Bàn tay Thầy sần
sùi không đủ ấm
Ru bé ngủ, cất
tiếng à ơ vịt rống
Nghe sao mà trầm
bỗng giống tiếng tụng kinh
Em bé nghe, hình
như không phải tiếng của mẹ, giật mình
Thầy chẳng biết
bế bồng ra sao, nhìn em mà ứa nước mắt
Bản thân Thầy mở
ra một khúc ngoặc
Khúc ngoặc hai
năm, trải qua biết mấy khúc ngoèo
Ngoèo như núi
rừng, hoang vắng cheo leo
Ngoặt như đồi dốc,
Thầy âm thầm gánh chịu
Rừng khuya hỡi,
có nghe không tiếng núi
Trăng sao ơi, le
lói chi khung trời
Lòng dạ Thầy heo
hút đỉnh chơi vơi
Là đàn ông, mà
phải thành Thị Kính
Nhân gian có câu:
Người tính không
bằng trời tính
Thị Kính xưa có
pháp danh Kỉnh Tâm
Tên của Thầy lại
là tên Minh Tâm
Hiệu của Thầy lại
còn mang Chiếu Pháp
Quê ở Vĩnh Long,
tìm lên Bình Phước
Xây dựng chùa,
đặt danh hiệu Thanh Tâm
Núi rừng khuya,
vằng vặc ánh trăng rằm
Sáng và tròn đầy
hơn trăng mười sáu
Nhớ chuyện xưa,
có Quán Âm Thị Kính
Thì chuyện nay,
cũng có Thị Kính Quán Âm
Không phải chuyện
của người, mà là chuyện của Việt Nam
Ta ca hát đi khắp
cùng nhân thế…
Viết ngay, khi đã
gởi Câu chuyện này đi cùng khắp,
và không đầy một
tiếng đồng hồ sau, đã có bài này.
7 giờ tối Thứ Hai
ngày 23-11-2009
TNT Mặc Giang
=============
Quán Âm Thị Kính
Việt Nam 2
Thầy Chiếu Pháp
sớm hồi đầu, quy y cửa Phật
Mộng thư sinh,
xin trả lại sân trường
Ba năm đại học,
bụi phấn không vương
Khoác áo nâu sồng,
tương chao dưa muối
Tỉnh Vĩnh Long
của miền Nam bạt ngàn ruộng lúa
Sợ chim ngàn lỡ
gãy cánh sa chân
Nên Thầy tìm lên
tận gió núi mưa rừng
Đèo heo hút giữa
hoang vu Bình Phưóc
Trên dưới mười
năm, bần hàn đạm bạc
Kiến tạo ngôi
chùa, tên tự Thanh Tâm
Thầy trò trong
lành, như tiếng chuông ngân
Nhưng bỗng một
hôm, đất bằng dậy sóng
Vào giữa đêm
khuya, núi rừng hoang vắng
Có tiếng khóc gào,
như tiếng bé thơ
Tiếng khóc ngoài
cổng, theo gió bay vô
Xuyên kẽ lá vách
chùa che sao nổi
Thầy Trò thắp đèn,
lần mò ra cổng
Tiếng khóc trẻ
thơ càng rõ ràng hơn
Con của nhà ai,
khóc giữa đêm hôm
Cha mẹ em đâu, mà
em nằm ngo ngoe đỏ hỏn
Thầy Trò cùng kêu,
mà chẳng nghe ai lên tiếng
Duyên nghiệp thế
này, biết đành đoạn sao cam
Thầy không nói
không rằng, đưa hai tay bồng em lên
Đem vào phòng,
châm thêm dầu, thức trắng
Cứ một hai tiếng,
em cục cựa, khóc rống
Thầy lại đun nước
sôi, pha thêm sữa cho em
Em oe oe, rồi
nhắm mắt ngủ yên
Thầy ngồi đó, tâm
can như lửa cháy
Ngày lại ngày
qua, cha mẹ em đâu không có thấy
Tháng lần năm lựa,
bão bùng sóng gió thị phi
Nghiệp cảnh
nghiệp duyên, tột đỉnh tư nghì
Ập phủ lên Thầy,
như Núi Bà Đen, cuối Trường Sơn hùng vĩ
Rồi Tỉnh, rồi
Huyện, mọi Ban Ngành, đem ra cân ký
Rồi dân, rồi quân,
ai cũng mổ xẻ tường tận li ti
Ngậm miệng cũng
mắc quai, đừng nói há miệng, biết nói năng gì
Thầy cam phận,
cam lòng, mang thân Thị Kính
Thị Kính xưa, vẫn
diễm phúc hơn Thầy, nhờ giới tính
Còn Thầy thì,
mang cái kiếp đàn ông
Khổ gì hơn, bằng
cảnh gà trống nuôi con
Hai vai rộng,
nhiều khi thua đôi cánh nhỏ
Chỉ bú, mớm, dỗ
dành, hát ru, thay tã
Mà khó lòng hơn
vượt núi băng đèo
Năm ba tháng đầu,
ghềnh đá đẳng đeo
Đành chấp nhận
như ba hồi kinh dị
Ngày tháng dần
qua, em dần hơi lớn
Khi em biết đi,
Thầy sung sướng quá đi thôi
Khi em biết nói
những tiếng bập bẹ đầu đời
Thầy diễm phúc
như đường tu chứng ngộ
Bởi thuyền khổ ải
đã vượt qua biển khổ
Bởi bây giờ, em
cười, em khóc, còn biết tại sao
Chứ trước đây, dù
Thầy biết Bắc Đẩu, Nam Tào
Nhưng em bé khóc
cười, Thầy không sao hiểu nổi
Gần hai năm sau,
cha mẹ của em, lương tâm mòn mỏi
Không có nỗi đau
nào, bằng nỗi đau cắn rứt lương tâm
Nên cha mẹ của em,
chân thành sám hối ăn năn
Xin nhận lại đứa
con thơ, khúc ruột núm nhau, ôi là da là thịt
Thầy từ mẫn nhưng
nghe lòng xa xót
Công sinh công
dưỡng cũng lắm tơ vương
Nhưng Thầy chỉ
mang tạm một đoạn trường
Cuộc đày ải trả
cho người nhân thế
Câu chuyện thời
xưa, có Quán Âm Thị Kính
Câu chuyện thời
nay, có Thị Kính Quán Âm
Trời xanh xanh,
mà cây lá cũng xanh xanh
Trăng sáng tỏ
trăng rằm, trăng thanh trăng mười sáu
Tôi xin hát bản
trường ca hợp tấu
Chuyện Quán Âm
Thị Kính của Việt Nam
Truyền cho nhau
và đi khắp nhân gian
Việt Nam ta, cũng
có những con người siêu xuất.
11 giờ đêm Thứ
Hai, ngày 23-11-2009
Dành thêm một
tiếng hồ và có thêm một bài nữa.
TNT Mặc Giang
------------------
Chia sẻ của bạn
đọc:
* Thầy Pháp Chiếu kính mến, gần 10 năm rồi con
chưa gặp lại Thầy vì con vẫn còn đi học rất xa.
Con rất cảm động khi đọc được câu chuyện viết về
Thầy trên báo Tuổi Trẻ Online, thật chẳng khác
gì giai thoại thiền "Thế à?" của Ngài Bạch Ẩn
(*) cách đây 300 năm, có điều chuyện của Thầy
gần gũi hơn, thật hơn, cảm động hơn.
(*) Bạch Ẩn Huệ Hạc (Hakuin Ekaku,
1686-1769), nổi tiếng với công án "Thế
nào là tiếng vỗ của một bàn tay?",
là một thiền sư ngộ đạo có công chấn
hưng dòng thiền Lâm Tế Nhật Bản. Ông
được mọi người tán tụng là một bậc
tài đức vẹn toàn. Cạnh thiền thất
của Sư có một cô gái xinh đẹp mà bố
mẹ là chủ một cửa hàng thực phẩm.
Bỗng dưng một hôm bố mẹ cô khám phá
ra rằng cô đang mang bầu. Cô không
chịu khai ai là tác giả của cái bào
thai, nhưng sau bao lần cật vấn cô
bảo là cha đứa bé chính là Bạch Ẩn.
Cha mẹ cô điên tiết lên đến đối chất
với Bạch Ẩn. Ngài chỉ nói: "Thế à?".
Ngay khi đứa bé vừa chào đời, nó
được giao cho Bạch Ẩn, lúc bấy giờ
danh dự của ngài đã bị tổn thương
nghiêm trọng, nhưng ngài vẫn thản
nhiên.
Ngài tận tình chăm sóc đứa bé và
thường đi sang hàng xóm để xin sữa
và các thức cần thiết khác để nuôi
trẻ sơ sinh. Một năm sau, cô gái
xinh đẹp kia không chịu đựng được
lương tâm cắn rứt, bèn thú nhận với
bố mẹ rằng người cha thật sự của đứa
bé là anh hàng cá trẻ tuổi. Bố mẹ cô
gái vội vã đến tạ lỗi với thiền sư,
mong ngài thứ tội và xin nhận lại
đứa bé. Bạch Ẩn trao đứa bé lại và
nói: "Thế à?"
|
* Mấy đời oan trái mới hay tấm lòng! Thật là một
câu chuyện cảm động, tôi đã khóc, khóc vì thương,
khóc vì kính phục. Phải chăng xã hội cần phải có
những tấm lòng như vậy. Cám ơn Tuổi Trẻ đã cho
tôi đọc một bài viết hay như vậy! (amy…)
* Thật là một câu chuyện cảm động, giống như
chuyện cổ tích của thế kỉ 21. Tôi thật khâm phục
tấm lòng yêu thương con người của Thầy Phạm Minh
Tâm. Thầy đã vượt qua bao thị phi của người đời
và chịu đựng bao oan ức để nuôi dưỡng em Tiến
lớn khôn. Tôi thực sự thấm thía một câu nói đại
ý rằng "tình yêu mạnh hơn cái chết" và như một
nhà thơ Việt Nam từng viết: "Còn gì đẹp trên đời
hơn thế - Người với người sống để yêu nhau". Bởi
lẽ, vượt lên trên tất cả, tình yêu thương con
người vẫn là chuẩn mực vĩnh hằng của cái đẹp,
của đạo đức và phẩm chất con người. (lemanhtung@...)
* Tôi mong rằng trên thế gian này có nhiều nhà
tu hành như sư thầy Thích Chiếu Pháp để mang đến
cho nhân loại niềm yêu thương đầy tính nhân văn
ấy. Đây quả là một bài học về lòng vị tha của
nhà Phật để ngẫm nghĩ và sám hối. Trong những
lúc khó khăn nhất mới biết được đâu là vàng và
đâu chỉ là đá. Tôi xin kính chúc sư thầy Thích
Chiếu Pháp nhiều sức khỏe để phục vụ cho chúng
sinh và mang tình yêu thương của nhà Phật đến
với tất cả mọi người. (khanhtuyet@...)
* Bài viết về thầy Thích Chiếu Pháp của báo, tôi
đã đọc đi, đọc lại nhiều lần. Xin bày tỏ lòng
kính phục đối với Thầy. Thầy đã thể hiện lòng
bác ái, từ bi của người tu hành một cách hết sức
minh chứng và thuyết phục. Đây chính là bài học
cho sự bao dung đậm tình người. Một lần nữa xin
bày tỏ kính phục thầy Thích Chiếu Pháp. (thanhvinhvanthanh@...)
* Câu chuyện về thầy Chiếu Pháp rất cảm động.
Đọc xong câu chuyện lòng tôi cảm thấy nghẹn ngào
xúc động. Tôi cảm phục Thầy biết nhường nào. Hy
vọng khi lớn lên bé Tiến sẽ được hạnh phúc trọn
vẹn. Tôi rất cám ơn Báo đã đăng câu chuyện này.
(huynhtam22@...)
* Những tưởng những chuyện như thế chỉ có trong
truyện cổ tích. Cám ơn thầy Thích Chiếu Pháp với
những vui buồn mà thầy trải qua đến ngày được
rửa oan. Đó sẽ là tấm gương sáng về sự nhẫn nại,
yêu thương. Câu chuyện của thầy sẽ mãi là câu
chuyện cổ tích sống thời hiện đại.
(ngoc_tram637@...)
* Khi đọc bài này tôi đã rơi nước mắt. Câu
chuyện đầy tính nhân văn và cảm động quá. Cầu
chúc cho thầy Tâm luôn mạnh khỏe, và ba mẹ cháu
Tiến sẽ chăm lo cho bé thật tốt để không phụ
lòng thầy Tâm. (Nguyễn Đức Cường)
* Em đọc bài và cảm thấy rất xúc động. Chịu nỗi
oan vậy quả là không dễ dàng gì. Thầy Tâm quả là
người tốt bụng và có sức chịu đựng vĩ đại. Em
mong trên đời này còn nhiều nhiều tấm lòng như
thầy nữa. Chúc thầy sức khỏe. (vucse2009@...)
* Đọc bài viết tôi rất cảm động, và đã khóc.
Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt như
Thầy Thích Pháp Chiếu. Cám ơn Thầy đã cho tôi
tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Xin
chúc Thầy có nhiều sức khoẻ để làm được nhiều
điều tốt đẹp cho cuộc sống này. (THANH HOA)
* Tôi đã đọc bài này mấy lần mà vẫn thấy xúc
động. Sự từ bi, hy sinh, bao dung của thầy đã
làm bao nhiêu người xúc động. Nhìn lại chúng ta
thấy rằng thật nhiều lúc chúng ta đối xử với
người khác còn hồ đồ và nhận xét (nói đúng hơn
là phán xét) theo cảm tính, không rõ căn cứ.
Thầy đã chấp nhận oan sai, khinh miệt hơn 2 năm
và thiệt hại nhiều thứ. Thế nhưng có gieo nhân
lành ắt gặt quả lành, hôm nay mọi việc đã sáng
tỏ, nỗi xúc động, hân hoan khi đọc bài viết này
xong. Tôi gọi Thầy là vị "Bồ Tát sống" vì không
còn biết dùng từ gì hơn để gọi thầy cho đúng. (vutrungdo@...)
* Tận sâu trong thâm tâm tôi một lòng kính phục!
Một nhân tài dám từ bỏ công danh theo đuổi
chuyện tu hành, một chính nhân quân tử không
màng sự gièm pha! Tạ ơn Trời Phật soi sáng chân
lý! Chân thành cảm ơn Báo đã chứng minh rõ thêm
rằng "cuộc sống luôn có chân lý của cái phải".
(nuinguon31@...)
------------------
CẢM TÁC
Trầm Vân
Hỡi ơi miệng tiếng thế gian
Sao mà gieo ác võ vàng cho nhau
Đâu như ác độc Thị Màu
Nhà sư chân chính cũng đau xót lòng
Nuôi con hoang chẳng kể công
Kẻ chê người chửi sư không ra gì
Đồn đêm trắng sư tò ti
Với người yêu đã hẹn thề kiếp sau
Thiện tâm sư giữ thật sâu
Câu “Nam Mô…” vượt qua cầu trần gian
Kệ ai chửi sư hổ mang
Bé ngoan sư vẫn đàng hòang dưỡng nuôi
Khi ai đó nhận con rồi
Mới hay sư ngậm một thời nỗi oan
Bao lời xin lỗi muộn màng
Nhưng còn khẩu nghiệp phải quàng gánh thôi
Những lời gieo ác cho người
Như roi quật lại vào đời mình đau…
Trầm Vân
(vantram2@...)
-------------------
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét