Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

Cạn chén phôi phai/ Mỹ Trinh


Cạn Chén Phôi Phai
Mình lướt qua nhau nắng tình cờ
Hé làn xuân muộn trổi ý thơ
Không duyên không nợ mà vướng bận
Chân bước ra đi thấp thỏm chờ
Mời nhau sợi nhớ thả buồn giăng
Mời nhau câu chữ biết dùng dằn
Hư không thắp sáng vầng trăng mộng
Mời nhau nồng ấm uống băn khoăn
Ai rót vào ta những giấc mơ
Nở tim tri kỷ tẩm dại khờ
Ta uống vì đâu trăm chén đắng
Bán cả vầng trăng mua thờ ơ
Xuân trở về nghe nắng biệt ly
Hoa hư vô úa nét xuân thì
Rượu ủ men tình ai nhấp cạn
Mà lối đi về lệ ướt mi
Tình lướt qua nhau không tiễn đưa
Không nắm tay nhau che gió mưa
Đôi nẻo đôi đời vừa cúi mặt
Biết có mời nhau nhắc chuyện xưa
Ta rót mình ta chén phôi phai
Ruợu lên men đắng cõi lưu đày
Nhấp cạn chén đầy rồi lại rót
Quên đất quên trời quên ngày mai...
Mỹ Trinh
Ngan Trieu Ta rót mình ta chén phôi phai
Ruợu lên men đắng cõi lưu đày
Nhấp cạn chén đầy rồi lại rót
Quên đất quên trời quên ngày mai...
Là độc ẩm với chén phôi phai để tìm quên trong nỗi buồn xa xứ như thân phận lưu đày, biệt xứ, không có người thân; Cứ uống liên tục...để quên. Ừ thì để quên, quên tất cả, quên đất, quên trời, quên ngày mai
Nhưng đâu dễ gì tìm quên trong men rượu đắng?
Dục phá sầu thành tu dụng tửu
Tuý tự tuý đảo sầu tự sầu
欲破愁城須用酒,
醉自醉倒愁自愁.
Nghĩalà: Muốn phá thành sầu hãy dùng rượu,
(Nhưng) Say tự say gục mà sầu cứ sầu
Vịnh Sầu Tình, Nguyễn Công Trứ
Hay tự hại mình trong cái buồn như vong thân, mặc kệ đời:
Say sưa nghĩ cũng hư đời,
Hư thời hư vậy, say thời cứ say.
Đất say đất cũng lăn quay,
Trời say mặt cũng đỏ gay, ai cười?
Lại say, Tản Đà
Cảm ơn Mỹ Trinh , một tứ thơ rất hay.
Thân mến, Ngân Triều

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét