Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Từ lúc yêu 2/ Thơ tình Hồ Thị Hoàng Oanh/Lời bình Ngân Triều


TỪ LÚC YÊU 2


Từ lúc yêu Em thấu lẽ trần
Cuộc đời chớp mắt tựa phù vân
Tình Em cõi Niết trời ban tặng
Là chốn Thiên đàng của thế nhân

Từ lúc yêu, ta chợt thấy Tham
Không Tham danh vọng chỉ Tham nàng
Tham lam ngây ngất đôi bờ mộng
Đua với thời gian để được Tham.

Ai bảo rằng Tham là loại độc
Từ Tham ta thấu lẽ nhân gian
Tham em đời ngập tràn hưng phấn
Lìa Khổ mơ Si cõi Niết Bàn.

Kinh kệ cho Si là .. cũng độc
Vất kinh ta hạnh phúc Si nàng
Si yêu, Si nhớ, Si đời thật
Hơn Si thành Phật cõi mơ màng.

Yêu Em, ta ngộ Tham, Si cả
Sáng suốt hơn khi khoác áo tràng
Tiếc giận mình yêu nhau quá trễ
Cuối đời mới thấu lẽ nhân gian.
Hoàng.Oanh 18/3/2014
 *LỜI BÌNH NGÂN TRIỀU 


                                         Hậu Nghĩa



  • Ngan Trieu Thật là những cung bậc tuyệt vời, ngợi ca tình yêu...bất tử...nhất trần đời, là niềm hạnh phúc vô cùng trong cõi nhân gian.
    Nhân vật trữ tình bây giờ là "ta",là một người trí thức, một kẻ rất thấu đáo về triết lý Phật hoc/ Tu là giải thoát, thế nhưng c
    hắc là cái nghiệp đã không tha/Từ lúc yêu em, mới thấu hiểu lẽ đời/(Thấu hiểu là hiểu một cách sâu sắc, tường tận):
    "Từ lúc yêu Em thấu lẽ trần
    Cuộc đời chớp mắt tựa phù vân
    Tình Em cõi Niết trời ban tặng
    Là chốn Thiên đàng của thế nhân "
    Cuộc đời như vầng mây nổi (Thanh thiên nhất đóa vân...như đám mây nổi trên trời xanh/ Y! vân tán= Than ôi! Đám mây đã tan mất rồi...MĐC).
    Hay là như một ý thơ Đường đã đồng cảm thở than:
    Quân bất kiến
    Cao đường minh kính, bi bạch phát,
    Triêu như thanh ti, mộ thành tuyết
    (Lý Bạch- Tương tiến tửu)
    君 不 見
    高 堂 明 镜 悲 白 髪
    朝 如 青 絲 暮 成 雪
    Thấy chăng ai,
    Gương tỏ nhà cao,
    Buồn tóc trắng,
    Sáng sớm óng như tơ
    Chiều sắc tuyết bạc phơ
    Đời người qua nhanh như chớp mắt, được bao lâu , chỉ trong sớm tối hay chỉ là khoảnh khắc mộng vàng.
    Ta có tình em rồi/ còn mơ gì cao xa/ Tình em chính là cứu cánh của cuộc đời tu hành của ta. Ta chắc là đắc đạo, thỏa lòng...nhưng, từ lúc yêu (em),tình em hơn cả niết bàn và thiên đàng...là mục đích cuối cùng ta phải đạt thành/ Thôi thì ta buông hết vậy... TỪ LÚC YÊU (em)
    Yêu em...Ta có tham...là tội lỗi/Tham là có tà ý...lấy của người...đem về cho mình.../ Nhưng ở đây...tham ko mất mát gì của cải của người yêu...như vậy chữ tham ko có tội...chư tham đã chuyển nghĩa thành ham muốn một cách tha thiết...trong tình yêu đôi lứa và tình yêu em. Ta ko tham gì cả, chỉ tham nàng mà thôi. Và cuồn cuộn, sôi nổi trong lòng tham đó, tình yếu đắm say tuyệt vời...quỹ thời gian cuả người tu hành cao tuổi (?)...có lẽ còn rất mong mamh (!), còn được bao lâu:
    Từ lúc yêu, ta chợt thấy Tham
    Không Tham danh vọng chỉ Tham nàng
    Tham lam ngây ngất đôi bờ mộng
    Đua với thời gian để được Tham.
    Rồi đến si.Si là si mê,là mê đắm, đuối lòng...đến mức ko còn chủ động với chính mình,ko còn biết gì ngoài tình cảm ngất ngây dành hết cho đối tượng/Si Phật là thiện tâm...nhưng ở đây lại khác...ta chỉ si nàng như ngây dại...làm gã khờ, ngơ ngẩn trước nàng thôi!
    Cho nên:
    Kinh kệ cho Si là .. cũng độc
    Vất kinh ta hạnh phúc Si nàng
    Si yêu, Si nhớ, Si đời thật
    Hơn Si thành Phật cõi mơ màng
    Rất nhân văn! rất người!
    Cuối cùng nhân vật trữ tình đã cảm ngộ, thấu hiểu lẽ đời và tiếc nuối cho màu áo đã khoác trong giai đoạn trước, ngoại trừ TỪ LÚC YÊU (EM):
    Yêu Em, ta ngộ Tham, Si cả
    Sáng suốt hơn khi khoác áo tràng
    Tiếc giận mình yêu nhau quá trễ
    Cuối đời mới thấu lẽ nhân gian.
    Tình yêu của một người xuất gia...khi đã gặp đối tượng của mình...thật đáng nể/ Tôi ko trách hay cổ vũ đồng tình...Tôi trân quý cho một tâm hồn đã kiên định trong tình yêu sâusắc của đời mình...
    Tuy nhiên, tôi cũng hơi thắc mắc...tỏ tình như thế thì chắc là độc nhất vô nhị trên cõi tạm, kiếp phù sinh nầy rồi. Và hình như tôi chưa nghe tiếng đáp lại của nàng (Hay ta hãy chờ HTHO thể hiện trong tương lai? Hãy đợi đấy nhé...quý độc giả và tôi nữa)
    Để kết phần comment, ưu điểm rất rực rỡ của một tiếng lòng đắm say trong tình yêu đôi lứa, tuy có phần chênh lệch về tuổi tác,có phần hơi nghịch lý về hoàn cảnh, nhân thân...nhưng tôi trân trọng cho tấm lòng yêu đó...biết bao!
    Nếu có lời khuyên cho sư thầy(?), tôi chỉ dám xin đọc mấy câu Kiều:
    Sư rằng:" phúc họa đạo trời,
    Cội nguồn cũng ở lòng người mà ra
    Có trời mà cũng tại ta,
    Tu là cội phúc, tình là dây oan..."
    Kiều-Nguyễn Du,câu 2655-2658
    (Sư Tam Hợp trả lời Sư Giác Duyên về cuộc đời Thúy Kiều)
    Bài thơ tình thể hiện một tâm trang khó nói..mà nói rất mượt mà...HTHO quả là một điểm sáng trong những điểm sáng như Gió Biển, Chân Trời Chân Mây, Đức Huynh, Ngọc Giao và nhiều nhà thơ khác trên FB mà tôi chưa có dịp đọc qua.
    Thân ái, Ngân Triều Hậu nghĩa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét