Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Một giấc mơ/ Bút ký/ Vkp


MỘT GIẤC MƠ
                   ***
          Tui giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thấy đúng sáu giờ sáng, bàng hoàng nhìn chung quanh chẳng thấy ai ngoài căn phòng vắng lặng… Rõ ràng mới đây mà, được nghỉ học hai giờ cuối vì thầy bịnh nên từ trường Văn Thanh, Hồ Hùng Vân  đạp xe chở tôi về nhà Vân chơi.  Ngồi sau pọt ba ga, nhìn cái đầu tóc điểm bạc, cái lưng cong xuống của Vân , tui thấy tội nghiệp làm sao… Mãi vui chơi cùng em gái Vân , tui quên mất đã quá giờ cơm trưa, Vân lật đật chở tui về nhà, lưng Vân ướt đẫm mồ hôi mà miệng tui cứ lải nhải: "chạy chậm như rùa bò
          Định thần trở lại, tui mới nhớ ra là HHV đã chết bất ngờ cách nay gần hai năm, tui hoảng sợ vô cùng, chẳng lẽ HHV về để đòi nợ tui sao?  Mà tui đâu có nợ gì với HHV, tui cũng không hề để HHV chở đi đâu, chỉ có hắn “theo đuôi” tui thì có… Hết thời trung học, hắn hoạt động nằm vùng rồi bị bắt đày đi Côn Đảo, tui không liên lạc vói hắn từ đó… 
Sau 1975, HHV trở về, ngồi chễm chệ trên một ghế khá to ở Saigon nhưng không quên bạn bè trong đó có tui…
          Đầu óc tui rối loạn, để trấn an, tui gọi điện cho Hằng, kể hết giấc mơ cho nó nghe thì được Hằng cho biết buổi sáng hôm qua,  khi H uống café cùng đám bạn ở Tây Ninh, mọi người nhắc đến HHV nhiều và nhất là cứ tiếc nuối cái thời mà TÚ, QUEN và VÂN đạp xe chạy theo đuôi tui sau giờ tan học …
          Tui cảm thấy thanh thản khi tìm ra nguyên nhân của giấc mơ nhưng mà, mai mốt gặp nhau ở cõi bên kia, tui sẽ đòi nợ HHV chuyến xe đạp chở tui ngày xưa đó nhe…
                                                Saigon 8 giờ sáng ngày 28/6/2014
                                                                   vkp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét