Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

RU TÔI RU ANH Thơ Hoàng Oanh/ Lời bình Ngân Triều




Ru  Toâi   Ru  Anh



Tình thơ đã khép, anh ơi về thôi !
Ru đời ru người , ru anh và tôi.
Thôi Tôi đừng khóc ,thôi Anh đừng buồn !
Đem tình chôn kín,bên đồi nhớ thương.

Ngày sau còn gặp, dáng tình xanh xao...
Trách ai-ai trách...biết mình mất nhau.
Anh đi phương đó,Tôi về phương nầy !
Ngậm ngùi tự hỏi ! Ai buồn hơn ai !?

Ngủ đi Anh ơi ! mai sáng quên tình.
Thôi ngủ Tôi ơi ! sáng mai một mình !
Về nơi hẹn cũ, ru tình lênh đênh
Tình si một thủơ...mấy mùa mưa tuôn

Nắng nghiêng mấy cỏi ,trên vai em buồn
Tôi ru gió cát, biển đời mông mênh
Ru tình Anh nhé ! nghe đời chong chênh
Ru ta Anh hởi, sóng lòng dâng lên!
Hoàng.Oanh 5/4/2014

Lôøi  bình  Ngaân Trieàu

 Đọc bài thơ "Ru Tôi Ru Anh" của HTHO, tôi liên tưởng ngay đến hai khúc ca Ru Tình và Ru Ta ngậm ngùi của TCS. Ru Tình thì khỏi phải nói, nó tự nói lên tình yêu thăng hoa tuyệt vời:
Ru em đầu cơn gió, em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở, nụ đời ôi th
ơm quá
Ru em tình khi nhớ, ru em tình lúc xa
Ru cho bầy lá nhỏ, rụng đầy một mùa thu
Và cuối bài hát như một lời tỏ tình duyên dáng, si mê:
Ru em tình như lá,trăm năm vẫn quay về
Môi em là đốm lửa, cuộc đời đâu biết thế
Xin em còn đâu đó, cho tôi còn tiếng ru
Ru em ngồi yên đấy, tôi tìm cuộc tình cho
Như lá rụng về cội, như đốm lửa ngất ngây...tôi vẫn mãi ru...cho em/ và tôi tìm cuộc tình gíup cho em (như tôi làm mai em với...ông Mai...thật là khéo nói và duyên dáng).
  Ru Ta ngậm ngùi thì ngược lại. Tình yêu cất cánh, dang dở, chia xa...để chỉ còn trong ta những nỗi đau đớn ngùi thương hay chỉ còn trong ta những thành sầu, thương nhớ, cô đơn miên man:
Người về soi bóng mình,
Giữa tường trắng lặng câm

Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ ai
Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, TA RU TA NGẬM NGÙI
Xin ngủ dưới vòm cây.
Đời người thì vui ít, buồn nhiều. Tình yêu cao trào hay thoái trào, luôn luôn có những đau khổ đắng cay. Trong nỗi hụt hẫng, đau đớn nhất, chắc là những nỗi đau của cuộc tình tan vỡ mà người trong cuộc phải "Ru tôi Ru anh" để mong lành lặn những vết thương lòng...có thể trong vấp ngã...có thể do khách quan hay thành kiến xã hội.
Ta hãy nghe HTHO bộc bạch một trường hợp, có thể là của tác giả hay thay lời muốn nói cho ai:

Ru  Toâi   Ru  Anh


Tình thơ đã khép, anh ơi về thôi ! 
Ru đời ru người , ru anh và tôi.
Thôi Tôi đừng khóc ,thôi Anh đừng buồn !
Đem tình chôn kín,bên đồi nhớ thương.

Ngày sau còn gặp, dáng tình xanh xao...
Trách ai-ai trách...biết mình mất nhau.
Anh đi phương đó,Tôi về phương nầy !
Ngậm ngùi tự hỏi ! Ai buồn hơn ai !?

Ngủ đi Anh ơi ! mai sáng quên tình.
Thôi ngủ Tôi ơi ! sáng mai một mình !
Về nơi hẹn cũ, ru tình lênh đênh
Tình si một thủơ...mấy mùa mưa tuôn

Nắng nghiêng mấy cỏi ,trên vai em buồn
Tôi ru gió cát, biển đời mông mênh
Ru tình Anh nhé ! nghe đời chong chênh
Ru ta Anh hỡi, sóng lòng dâng lên!

*
Khổ thơ thứ nhất:
"Tình thơ" có phải chăng là mối tình đầu đời, thời thơ ấu? Hay mối tình thơ mộng, thi vị của lứa đôi? Tình ta dang dở rồi, anh ơi (đã khép)/ Ngoài ý muốn/ Thôi anh ơi! Mình hãy quay lại, hãy "về" với chính mình, Ta hãy tìm sự an ủi (r
u: an ủi, làm cho lắng đọng, thanh thản, lãng quên) /Hãy tự nhủ, không khóc không buồn/ hãy quên đi(đem tình chôn kín)/ Có còn chăng là những kỷ niệm không bao giờ quên (đồi nhớ thương, một hình tượng cảm xúc trữ tình, sáng tạo, hàm súc).
Khổ thơ thứ hai:
Tâm tư phát triển trong 1 logic : ngày sau...gặp nhau...dáng tình xanh xao...dẫu trách hay không...ta đã mất nhau rồi...hai người hai hướng...gặp nhau bồi hồi vết thương lòng...ai buồn hơn ai/
Dáng tình xanh xao, có hình dáng, có sắc độ nhợt nhạt, tình yêu tan vỡ đã lâu nhưng vẫn còn mang dấu ấn của nỗi khổ đau chưa dứt/ Rất hay.
Khổ thơ thứ ba:
Ngủ đi,Anh sẽ quên/ Tôi không thể nào ngủ được, dằn vặt chuyện cũ...trong nỗi cô đơn./ Kỷ niệm Tình xưa giờ như nổi trôi, không phương hướng (lênh đênh), chừng như ai đã quên mất rồi (mấy mùa mưa tuôn).
Khổ thơ cuối:
Tâm tình của em/ Đời em (cõi) trĩu nặng " trên vai em buồn", biết bao năm tháng (nắng nghiêng), nỗi buồn quằn quại vẫn miết trên vai!.
*Ru gió cát (phong trần, cảnh nghèo hèn vất vả để xây dựng sự nghiệp cho mình) thì hơi xa vời (biển đời mông mênh).
Phong trần mài một lưỡi gươm
Những phường giá áo túi cơm sá gì
(Kiều- Nguyễn Du)
*Ru tình/ rất khó anh à, Chông là nguy hiểm/ chênh là nghiêng lệch/ khó có thể bằng phẳng như xưa/
*Ru chúng ta, chỉ còn là những tình cảm rộn ràng trong lòng như những con sóng dâng lên...rồi tan như những bọt nước..như những cánh hoa trắng vô định,.trôi về đâu?
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác, biết là về đâu?
Kiều ở Lầu Ngưng Bích, câu 1049-1050)
 
Ru tôi Ru anh cuối cùng gặp lại nhau, chỉ còn là "sóng lòng dâng lên" mà thôi! Thật rất tâm lý! Thật rất đúng...trong đời thường!...Mà có còn gì nữa đâu! Ván đã đóng thuyền!
"Cá cắn câu biết đâu mà gỡ,
Chim vào lồng biết thuở nào ra?"

Nói nghe buồn quá! Nhưng cao niên rồi, ai cũng có cháu nội, cháu ngoại đùm đề...có người "giữ cửa". Có muốn phiêu lưu nối lại tình xưa...chẳng thể được nào!!!! Như vậy đi! Một thoáng "sóng lòng dâng lên" để rồi thanh thản...an phận mình/ như "con mắt còn có đuôi":
Tình già
Tác giả: Phan Khôi
Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa.
Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ,
Hai cái đầu xanh kề nhau than thở:
- Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng,
Mà lấy nhau hẳn là không đặng,
Để đến nỗi, tình trước phụ sau,
Chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau.
- Hay! mới bạc làm sao chớ?
Buông nhau làm sao cho nỡ!
Thương được chừng nào hay chừng nấy,
Chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!
Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng.
Mà tính việc thủy chung?
Hai mươi bốn năm sau. Tình cờ đất khách gặp nhau.
Đôi cái đầu đều bạc.
Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được.
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi,
Con mắt còn có đuôi.
(Phong Hóa, 24 janvier 1933)
Bài thơ với một số sáng tạo ngôn ngữ tuyệt vời, với nhiều nhạc điệu khả ái, duyên dáng, hấp dẫn, với ý thơ như tâm tình của một người từng trải đã thể hiện một sắc thái biểu cảm không những riêng biệt, mà còn như rạt rào một cách ứng xử chung của một thế hệ, một nỗi lòng của tình yêu lứa đôi:
Tóc mai sợi vắn, sợi dài,
Lấy nhau chẳng đặng...thương hoài ngàn năm.
Nói như vậy, tức là tôi rất thú vị  với bài thơ "Ru Tôi Ru Anh" của một nhà thơ trẻ ở Hóc Môn vậy.
Thân mến, Ngân Triều
***
(Để lưu lại, bài thơ Ru Tôi Ru Anh, có sự đồng ý của tác giả, NT sẽ quảng bá bài thơ của HO, trên trang blog của mình. Đường link:
blogngantrieu12.blogspot.com
[Hãy để tùy chọn bằng tiếng Anh khi gõ số]
Mời các bạn vào xem nhé! Xin cảm ơn).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét