Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Mưa, Thơ Hoàng Oanh/ Lời bình Ngân Triều









Möa



*Thơ Hoàng Oanh/ Lời bình Ngân Triều




Sợi mưa nối trời và đất.
Ta còn gì để nối với nhau !
Chiều nay.
Mưa bay thành bọt,
Mưa nghiêng vai sầu
Mưa bay qua hồn mình.
Mưa quất mạnh ,
Con Ngựa già quị ngã.
Chiều nay.
Mưa ngoài trời
Sao nghe…
Từng hạt rớt vào hồn.
Chiều nay,
Ta còn gì ?
Ngoài nổi nhớ anh !

Hoàng Oanh 3/4/2014
 
"Il pleure dans mon coeur,Comme il pleut sur la ville..."(P.Verlaine)
Lôøi bình  Ngaân Trieàu   Haäu Nghóa

Mưa là giai điệu buồn, muôn nơi và muôn thuở. " Tôi đi trong mưa và chết trong mưa, M Twain"
Hay là
"Il pleure dans mon coeur,
Comme il pleut sur la ville.
Quelle est cette langueur!
Qui pénètre mon coeur.

P. Verlaine(1844-1896)/ Thi sĩ Pháp
Dịch thơ:

Bao giọt đắng lòng tôi,
Mưa rơi rơi thành phố.
Bao khắc khoải vời vợi,
Chở hồn tôi chơi vơi

Ngân Triều dịch


Mưa của HO là một bức tranh tâm trạng của nỗi nhớ miên man. Nhân vật trữ tình ngắm những sợi mưa như Trời đã nối liền trên cao-dưới thấp, nối liền hai "danh khả danh" gắn bó với nhau (đất trời)...Thiên nhiên đang gắn bó...nhưng tình chúng ta thì tan vỡ, chia xa.
"Ta còn gì để nối với nhau !" Thật là vô phương, không còn cách nào hết! Như trong một bi khúc tuyệt tình...và lệ rơi ...lệ rơi như nỗi buồn mưa rơi! Đó là câu chuyện cũ, có thể lúc đôi mươi...xa rồi.
Nhưng,
Chiều nay.
Mưa bay thành bọt,
Mưa nghiêng vai sầu
Mưa bay qua hồn mình.
Mưa quất mạnh ,
Con Ngựa già quị ngã.
Chiều nay trời mưa. Em đang trong cơn mưa. Mưa giăng thành sầu nhưng rồi sầu cũng tan như "bọt" nước/bọt, giọt mưa rơi thành bong bóng, mưa như vậy lâu tạnh.Nhìn bong bóng phập phồng,,tan vỡ-hình thành cái nầy liên tiếp với cái kia không ngớt mà chạnh nỗi niềm riêng:
Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?

(Trẻ mồ côi buồn lặng trong kiếp bơ vơ/ E thì buồn lặng như bọt nước...vô nghĩa...vỡ tan).
Sao tôi nghe lời bình của mình như kiểu "4d " quá/ Xin nói ngắn lại nhé!
"Mưa nghiêng vai sầu" là rõ rồi/ ướt vai cũng như vậy/ Vai gánh lấy nỗi sầu là có nhiều thiệt thòi...thật tội.
"Mưa bay qua hồn mình" Là sự cảm nhận về mưa. Mưa chẳng qua là một ẩn dụ cho nỗi buồn đã tràn ngập tâm hồn mình qua hồi tưởng, qua những giây phút chạnh lòng. Tiếp thep nỗi buồn đó chợt tăng tiến, khắc sâu thêm (Mưa quất mạnh), như qui luật quá sức. một giọt nước tràn ly...như một con người đột quị. Nét nghệ thuật ẩn dụ nhiều sắc thái,kết cấu và điệp từ được phóng bút như thế thì rất điệu nghệ và gợi tả.
"Con Ngựa già " trong câu "Con Ngựa già quị ngã.", phải chăng tác giả ẩn dụ cho lớp tuổi của mình hay của nhân vật trữ tình(nvtt) ?Có phải tuổi Bính Ngọ 1966 ? Và có phải nvtt nay ở tuổi trung niên tứ tuần 48?/ Tuổi đó...thì chưa già, chẳng qua là nvtt khiêm xưng đó thôi ?
Và cũng chính chiều nay...trong mưa:
Chiều nay.
Mưa ngoài trời
Sao nghe…
Từng hạt rớt vào hồn.
Chiều nay,
Ta còn gì ?
Ngoài nổi nhớ anh !

Chiều nay,Ta còn gì ?Ngoài nổi nhớ anh !(Mưa/HO)
 
Nghe như một điêu ru buồn bất tận của tâm trạng buồn não của nhân vật khi nhìn cảnh vật:
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
(Kiều-Nguyễn Du)

Hay như tâm tình của thơ P.Verlaine, nêu trên:
"Il pleure dans mon coeur,
Comme il pleut sur la ville".
(Nỉ non thánh thót tràn ngập hồn tôi,
Như mưa ủ ê khắp trời, khắp phố).

Ngân Triều dịch
 
Thế rồi...
Tất cả như tan biến đi, như sợi nhớ, sợi thương giăng khắp thành sầu của nvtt để chấm một dấu chấm hết bài thơ/ nhưng vẫn chưa hết của ý thơ vô cùng của chiều nay, của nỗi nhớ tha thiết, miên man, cao trào:
Chiều nay,
Ta còn gì ?
Ngoài nổi nhớ anh !
(Do đó, để đồng điệu cùng tác giả, tôi cũng xin các bạn cho phép tôi lửng lơ, chưa viết lời kết)
Thân mến, Ngân Triều

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét