Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

BÊN MỒ BẠN CŨ/ Thơ Thái Dương (Phúc Thái)/ Lời bình Ngân Triều





Beân  moà  baïn  cuõ


Thô  Thaùi  Döông / Lôøi  bình  Ngaân Trieàu 


 














Thơ : Chân Trời Chân Mây


Ai bắn một ngàn viên đại pháo ?
Ai nằm phơi núi,nát chân dung?
Hỡi ơi vô cảm đầy thiên hạ,...  
Ta đớn đau là đau đớn chung !


   Thaùi   Döông


 * Bài thơ anh có 4 câu mà nghe xao xuyến, ngậm ngùi!
 Câu đầu  
Tinh thần chiến đấu dũng cảm của người chiến sĩ Pháo binh 
 mà tác giả là một điển hình:
*Ai bắn một ngàn viên đại pháo,
 
Câu 2, 
Anh hóa thân thành một chiến sĩ liều thân cho xứ sở, xem cái chết  nhẹ như lông hồng, một anh hùng vô danh.
Những người chinh chiến bấy lâu
Nhẹ xem tính mệnh như màu cỏ cây
CPNK, ĐTC & ĐTĐ/ câu 91-92

Anh đã hy sinh dũng cảm, tổ quốc ghi công
*Ai nằm phơi núi,nát chân-dung.

 Câu 3 & 4:
*Hỡi ơi vô cảm đầy thiên hạ,...
Như một lời trách móc, bất bình về thái độ vô cảm vô tình của mọi người trước những nỗi đau trong muôn ngàn nỗi đau:

Đau đớn bấy! Mẹ già ngồi khóc trẻ, ngọn đèn khuya leo lét trong lều.
Não nùng thay vợ yếu chạy tìm chồng, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ
VTế NSCG-NĐC
 
Thật ra, không phải ai ai cũng vô cảm, vô tình.Ngày nay trên Web, nhiều tài liệu, hồi ký, bài nghiên cứu quốc tế...người ta đều ca ngợi tinh thần chiến đấu dũng cảm của người lính thời trước. Chẳng qua đó là vận nước suy thoái, thế nước thảm hại.
 Cho nên tác giả đã cất cao một tiếng lòng rất chân thành như "anh bắn ngàn ngàn loạt đại pháo" vang vọng, xao lòng:
*Ta đớn đau là đau đớn chung !
 
Tóm lại, theo lối thủ vĩ hợp nhất, người đọc có thể cảm nhận:
"Bên mồ bạn cũ" của Phúc Thái,như đã nói, 
"tiếng thơ chỉ có 4 câu mà nghe xao xuyến, ngậm ngùi!"
 
Thân ái, Ngân Triều

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét