Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Thủy chung/ Truyện thật ngắn Đào Anh Dũng

Thủy chung


đàoanhdũng

Anh không thích chụp hình nên ba năm qua anh chỉ gửi cho chị một bức ảnh chân dung. Lần này anh gửi hình anh chụp bên cạnh chiếc xe mới toanh. Vậy mà chị không chú ý đến nó. Chị cũng không màng đến ánh mắt tha thiết dưới mái tóc bồng bềnh ấy, ánh mắt của một thời ngây dại yêu nhau.
Chị chăm chú nhìn vào ngón tay áp út của bàn tay trái anh đang vịn vào thành xe trong hình.
 Chuyến vượt biên là một dịp may hiếm có. Song nó quá nguy hiểm, chị lại bụng mang dạ chửa, nên chị quyết định ở lại để anh ra đi một mình với hy vọng mỏng manh gia đình sẽ đoàn tụ. Định cư ở xứ người, anh thường xuyên biên thư cho chị, vẫn nồng nàn như ngày nào. Quà của anh rất đều đặng, chị khỏi phải lặn lội nuôi con. Nhưng câu ca dao "Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình." sao cứ ám ảnh chị.

                                  
  Nó! Chị thấy nó rồi, lóng lánh trong ngón tay của anh. Chị áp tấm ảnh vào ngực, mắt nhắm lại nhưng chị thấy thật rõ ràng ánh mắt tha thiết, mái tóc bồng bềnh ấy ...
                                                              
 đàoanhdũng 






Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét