Một Hà Nội chẳng thấy bao giờ – Trần Việt Anh
Tôi nhớ sáng sớm cách đây hơn một năm, lúc ấy có công việc phải về Hải Phòng rồi lại ngược lên trong đêm, tới Hà Nội cũng là lúc 4h sáng. Tâm trạng lẫn thể xác mệt mỏi, dưới cái lạnh sương sớm tôi run rẩy. Tôi đã rất hối hận vì chuyến đi của mình, nhưng khi vừa qua hết cầu Chương Dương tôi ngỡ ngàng khi thấy hành động điên rồ của mình đã được đáp trả hậu hĩnh vô cùng. Tôi được gặp một Hà Nội khác, không phải Hà Nội của khói, bụi đường, tiếng còi xe và dòng người vội vã thường ngày – Hà Nội khi ấy khoác lên mình một chiếc áo khác, chiếc áo “ngày xưa”.
Hà Nội khi ấy chỉ có xe đạp, những chiếc xe đạp thô sơ chở những gánh hành rau, quả vào trong thành phố. Những chiếc xe máy của 20 năm về trước, những chiếc nón dưới ánh đèn vàng, con đường ướt sau cơn mưa chưa kịp khô, ánh đèn khu chợ đầu mối, người gánh hàng rong-bốc vác, người đứng – kẻ ngồi… tôi chẳng thể diễn tả nổi, có lẽ món quà tôi nhận được Hà Nội muốn tôi giữ cho riêng mình. Hà Nội cổ kính như trong những bộ phim tôi xem ngày trước, nhưng tôi chạnh lòng khi thấy những con người này, phương tiện thô sơ, bước đi lam lũ và gánh hàng nặng trĩu vai người những người phụ nữ gầy gò (lao động chủ yếu là nư – ít thấy đàn ông…)
Những gánh hàng này sẽ được mang đến khắp nơi trong thành phố.
Cũng may có đêm ấy tôi mới tự giải thích được cho mình lý do sao lòng đường dưới chân cầu Long Biên cứ bẩn bẩn nhìn như vừa dọn một đống rác khổng lồ vậy, thì ra là sáng sớm người ta họp chợ rau bán kín cả lòng đường.
Tôi bỏ lại chợ đêm ở phía sau, vào lòng thành phố. Lẽ ra tôi phóng thẳng về phòng trọ và quăng mình lên giường ngủ một giấc no say, nhưng những hình ảnh vừa rồi không để tôi yên, nó khiến tôi nhớ ra là vẫn thường xem những đoạn phim nói về văn hóa tập thể dục buổi sáng của người Hà Nội, tôi tò mò không biết ngoài đời như thế nào? Mắt thấy liệu có đẹp như những gì tôi vừa thấy không? – Tôi ngược lên Hồ (điểm đến của tôi là Mỹ Đình).
Quán Thánh với những chiếc xe đạp chở hoa vào thành phố, những gánh hàng rau, những cô quét rác thì nó không còn là con phố ngập quần áo như mọi ngày nữa. Hoàng Diệu không một bóng người những không có thay đổi nhiều, chỉ giống như một buổi trưa vắng nào đấy.
Xe đạp cũ, người phụ nữ và gánh hàng rong…
Cùng bước đi vội vã
Đến Hồ mọi thứ chẳng có gì đặc biệt ngoài việc lòng đường rộng – thoáng hơn ban ngày rất rất nhiều. Không khí trong lành và nhiều người cao tuổi thôi. Hôm ấy tôi cũng hiểu được lý do tại sao ông (em ruột của ông ngoại) lại không chịu rời căn phòng nhỏ cũ kỹ, xuống cấp trong khu tập thể phố Lý Nam Đế, đổi lấy một khu đất rộng hơn rất nhiều ở Cầu Giấy (nhà nước cấp cho ông bà), nhà 5 người ở trong căn phòng gác 2 chưa đầy 20m2 nhưng ông bà vẫn chấp nhận, vì lý do mỗi sáng ông bà được đi bộ ra bờ Hồ, thăm Lăng Bác – vì nó là phố cổ, chắc nó là cái gì đấy gắn bó, thuộc về tâm linh rồi.
Vậy đấy, tưởng hành động của mình là điên khùng không ngờ lại có một trải nghiệm đẹp, giản dị bất ngờ và có lẽ là chẳng bao giờ tôi có thể quên được những hình ảnh ấy. Để đến bây giờ khi xa Hà Nội, tôi vẫn có lúc nhớ về.
(Ảnh trong bài viết được copy từ internet)
Tôi là Trần Việt Anh, tôi viết về những trải nghiệm của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét