Kính gởi Anh Ngân Triều,
Bức
ảnh chụp chung các Bạn rất đẹp.Lời đề Ảnh của Bạn Xuân Lộc rất hay.Xin cám ơn
tất cả các bạn về ngày họp mặt vui hôm đó.(9/3)
Ngu
Uyên xin gởi tiếp vào Blog NganTrieu một bài thơ có tựa : ĐÀ LẠT
ƠI...
ĐÀ LẠT ƠI...
Đà
Lạt sương mù giăng tứ phía
Không
Anh hoa chẳng ngát hương yêu
Thiên
hạ bây giờ xôn xao quá
Trong
tôi lãng đãng áng mây chiều !
Thương
nhớ vẫn còn quanh Thủy Tạ
Đợi
chờ rải nhẹ bước Tôi đi
Sông
Núi Đất Trời còn đôi ngả
Thương
yêu cách biệt có ra gì ! ?
Kìa
thác với ghềnh hoa với suối
Mà
đường Tôi dạo vẫn đơn côi
Mấy
nẻo đi về miền Đô Hội
Tìm
đâu ra dáng của Một Người...!?
Ngu Uyên
Lời bình Ngân Triều:
Ba khổ thơ, tác giả giăng tơ lòng theo 3 ý :
Đà Lạt và tôi/ Thương nhớ đợi chờ, có nghĩa gì đâu/ Không có anh như Dalat mãi lãng đãng sương mù!?
Cảnh Đà Lạt mù sương, rất quen thuộc và dễ cảm nhận cho những ai đã từng sống ở Đà Lạt, một địa danh du lịch nổi tiếng của Cao nguyên Langbiang, miền Trung. Khi trời Đà lạt sương mù thì cảnh vật trước mắt trắng xóa, mờ ảo. Đất trời chỉ toàn môt màu trắng đục. Chắc chắn là trời se lạnh. Thành phố dẫu rằng là một thành phố ngàn hoa nhưng những màu sắc và hương thơm của ngàn hoa đó hầu như vô nghĩa vì không có anh.
Có phảiđó là một lẽ thường không? Tại sao? Tại sao? Đôi ta phải chia đôi ngả? Cho dẫu dòng người chen chúc đó, em cứ nhìn, em cứ nhìn...nhưng tìm đâu ra dáng của một người... Thật là lẻ loi, đơn côi! Phải chăng, Đất- trời/ Núi-sông cách trở, đôi ngả...khải thị những hệ lụy trong tình yêu?
Phải rồi! Thương nhớ và đợi chờ trong đau khổ là một qui luật yêu thương,là một lẽ thường tình:
...Nhớ lời nguyện nước, thề non,
Nước đi chưa lại, non còn đứng không
Non cao những ngóng cùng trông,
Suối khô dòng lệ chờ mong tháng ngày...
Thề non nước- Tản Đà
Tuy nhiên, xin hiểu cho em:
Dẫu rằng sông cạn, đá mòn,
Con tằm đến thác cũng còn vương tơ
Kiều-Nguyễn Du câu 1975-1976
Mấy lời mạn đàm...
Lời bình Ngân Triều:
Ba khổ thơ, tác giả giăng tơ lòng theo 3 ý :
Đà Lạt và tôi/ Thương nhớ đợi chờ, có nghĩa gì đâu/ Không có anh như Dalat mãi lãng đãng sương mù!?
Cảnh Đà Lạt mù sương, rất quen thuộc và dễ cảm nhận cho những ai đã từng sống ở Đà Lạt, một địa danh du lịch nổi tiếng của Cao nguyên Langbiang, miền Trung. Khi trời Đà lạt sương mù thì cảnh vật trước mắt trắng xóa, mờ ảo. Đất trời chỉ toàn môt màu trắng đục. Chắc chắn là trời se lạnh. Thành phố dẫu rằng là một thành phố ngàn hoa nhưng những màu sắc và hương thơm của ngàn hoa đó hầu như vô nghĩa vì không có anh.
Có phảiđó là một lẽ thường không? Tại sao? Tại sao? Đôi ta phải chia đôi ngả? Cho dẫu dòng người chen chúc đó, em cứ nhìn, em cứ nhìn...nhưng tìm đâu ra dáng của một người... Thật là lẻ loi, đơn côi! Phải chăng, Đất- trời/ Núi-sông cách trở, đôi ngả...khải thị những hệ lụy trong tình yêu?
Phải rồi! Thương nhớ và đợi chờ trong đau khổ là một qui luật yêu thương,là một lẽ thường tình:
...Nhớ lời nguyện nước, thề non,
Nước đi chưa lại, non còn đứng không
Non cao những ngóng cùng trông,
Suối khô dòng lệ chờ mong tháng ngày...
Thề non nước- Tản Đà
Tuy nhiên, xin hiểu cho em:
Dẫu rằng sông cạn, đá mòn,
Con tằm đến thác cũng còn vương tơ
Kiều-Nguyễn Du câu 1975-1976
Mấy lời mạn đàm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét