[Bài
13]
II .6
Xuân Hương đã phúc đáp bài Thu Dạ I của Nguyễn Du bằng bài Thu Vũ. Mưa Thu. Nàng đã khóc khi nghe Nguyễn Du bệnh gần cả năm, tóc đã nhuốm bạc.
Trời ảm đạm mây mù dăng mờ mịt, lòng em như mây (tiếp ý
mây bài Thu dạ hữu hoài và Thu Dạ I), nhưng mây đầy trời ảm đạm và mù mịt, tí
tách mưa thu rơi trên sân vắng. Đầu cành cây khô giọt lệ dài ngắn, trên lá
chuối vàng, tiếng thưa mau. Ngâm đọc xong bài Thu Dạ (I) , đê mê như mơ
thương nhớ chàng cách xa ngàn dậm, sầu vấn vương dăng mắc mối tình năm canh.
Nơi khuê phòng, người nhan sắc, mặt hoa đau khổ vô cùng, một mảnh lòng sầu vẽ
mãi không thành.
|
*****
[Bài
14]
II . 7
Nguyễn Du trả lời bài Thu Vũ của Hồ Xuân Hương bằng bài Thu Dạ II.. Tiết bạch lộ tháng tám âm lịch, hơi thu đã già, qua tháng chín tà tiết sương dâng, không phải chỉ lòng em đầy mây mù đâu, lòng anh cũng lạnh lẽo sương dâng mờ mịt cây cỏ quanh bến giang thành đìu hiu. Bên đèn khuya quạnh quẽ ngóng đợi.Vắt tóc như Chu Công bận lo việc nước, vừa gội đầu vừa tiếp sĩ phu, phải vắt ba lần mới gội đầu xong.Lo cái chí nguyện tàn phai theo ngày tháng, non sông nghìn dậm càng nghĩ càng nhớ càng lo lắng trong ngày dài. Phong cảnh bốn mùa thay đổi riêng mình ngậm ngùi buồn, trời chớm lạnh, mới hay không áo là khổ, nghe tiếng chày người khuê phụ đập vải trong chiều, lòng nhớ đến em nơi khuê phòng trông ngóng.
Chú Thích:
Bạch lộ: sươn,g móc trắng, tiết bạch lộ là tháng 8 âm lịch. Ác phát: Chu Công bận lo việc nước có khách lại, ông vắt tóc lên ra tiếp, phải vắt ba lần mới gội đầu xong.
秋夜其二
Thu dạ kỳ 2
Bạch lộ vi sương thu khí thâm,
Giang thành thảo mộc cộng tiêu sâm. Tiễn đăng độc chiếu sơ trường dạ, Ác phát kinh hoài mạt nhật tâm. Thiên lý giang sơn tần trướng vọng, Tứ thì yên cảnh độc trầm ngâm. Tảo hàn dĩ giác vô y khổ, Hà xứ không khuê thôi mộ châm?
Dịch nghĩa
Móc trắng thành sương, hơi thu đã già.
Cây cỏ quanh thành bên sông, trông đến tiêu điều! Khêu ngọn đèn cho chiến rọi vào cảnh đêm dài mới bắt đầu. Búi tóc mà lo cho chí nguyện những ngày tàn tạ. Non sông ngàn dặm cứ nhìn là thấy buồn. Phong cảnh bốn mùa, riêng mình ngậm ngùi. Mới rét, đã khổ vì không áo, Mà nơi đâu tiếng đập vải của người khuê phụ rộn rã trong chiều hôm?
*
Ngân Triều
diễn thơ:
Móc trắng như sương, thu sắp hết, Quanh sông cây cỏ, những tiêu điều! Khêu đèn chiếu rọi đêm dài khởi. Chuyện phiếm hoài công ngày quạnh hiu. Ngàn dặm non sông buồn lặng ngắm. Bốn mùa phong cảnh, lòng cô liêu.
Rét về thêm khổ vì không
áo,
Đập vải nơi đâu rộn rã chiều? |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét