II . 5
Nguyễn Du phúc đáp bài Thu da hữu hoài
của Hồ Xuân Hương bằng bài Thu dạ I. trong Thanh Hiên thi tập: Anh đã nghe
tiếng dế trùng than khóc nơi tường đông, vì mây ở lại Thăng Long với em nên
Hồng Lĩnh trời lạnh ngắt không một vầng mây.
Trời đầy sao sáng, sương móc trắng
như bạc, tường đông dế gặp lạnh kêu buồn thảm, chua xót.(tiếp ý dế khóc bài
Thu dạ hữu hoài) Bầu trời một màu lạnh ngắt không một làn mây. Mây ở hết bên
em rồi, anh chỉ là cánh chim đơn côi trong trời lạnh giá. Thấm thoát thời
gian qua nhanh, tuổi càng cao, tóc bạc vì nhiều suy nghĩ trông rất thảm
thương. Ở mãi nơi đây, núi xanh chưa chán người, người đi chơi xa bên trời
lòng mỏi mệt, Suốt năm nằm bệnh bến Quế Giang. Sông Quế là một tên khác của
sông Lam, dưới chân núi Hồng Lĩnh.
|
Bản chữ Hán Ngân Triều soạn
秋夜其一
繁星歷歷露如銀, 東壁寒蟲悲更辛。 萬里秋聲催落葉, 一天寒色掃浮雲。 老來白髮可憐汝, 住久青山未厭人。 最是天涯倦遊客, 窮年臥病桂江津。
Thu dạ kỳ I
Phồn tinh lịch lịch lộ như ngân, Đông bích hàn trùng bi cánh tân. Vạn lý thu thanh thôi lạc diệp, Nhất thiên hàn sắc tảo phù vân Lão lai bạch phát khả liên nhữ Trú cửu thanh sơn vị yếm nhân Tối thị thiên nhai quyện du khách Cùng niên ngoạ bệnh Quế giang tân.
Dịch nghĩa
Sao dày đặc, trông rõ mồn một, sương trắng tựa bạc Vách phía đông, dế gặp lạnh, kêu buồn thảm. Suốt muôn dặm, tiếng thu giục lá cây rụng. Bầu trời lạnh ngắt, không một vầng mây. Đến tuổi già, mái tóc bạc, trông mà thương cho anh! Ở mãi nơi đây, thế mà rặng núi xanh kia vẫn chưa chán người. Buồn nhất là kẻ du khách ở nơi chân trời đã mỏi mệt, Lại suốt năm đau ốm, nằm trên bến Quế giang này. (Nguồn của Thi Viện, Google)
*Bản dịch của Nguyễn Thạch Giang
Gửi bởi Vanachi ngày 11/07/2005 22:07
Sao sáng đầy trời sương tựa bạc,
Sâu từng kêu lạnh giọng bi ai. Một trời khí buốt xua mây lạnh, Muôn dặm hơi thu giục lá rơi. Ở mãi, non xanh chưa chán khách, Về già tóc bạc khá thương người. Bên trời du khách chân đà mỏi, Sông Quế quanh năm cứ ốm hoài.
*Bản dịch của Đông Xuyên
Gửi bởi hongha83 ngày 29/04/2014 09:05
Sáng chòm sao điểm, trắng sương rơi,
Dế khóc tường đông não ruột ai! Muôn dặm tiếng thu gào lá rụng, Một trời sắc lạnh, quét mây trôi. Già rồi! Tóc bạc riêng thương lão, Ở mãi... non xanh chửa chán người! Mệt nhất là anh chàng đất khách, Hết năm ốm bệt mé sông dài!!
Nguồn: Tuyển tập thơ Hán-Việt (nhiều tác giả), Đông Xuyên
tuyển dịch, NXB Cảo thơm, 1975
*Bản dịch của Trương Việt Linh
Gửi bởi vietlinh11 ngày 06/09/2014 10:23
Sao sáng đầy trời sương tựa bạc
Tường đông tiếng dế não nùng than Một trời khí lạnh mây không vẩn Muôn dặm hơi thu lá rụng vàng Sống mãi non xanh sao chửa chán Già mang tóc bạc há đừng than Lãng du góc bể thân đà mỏi Đau ốm năm chầy bến Quế giang.
*Bản dịch của Nhất Uyên Phạm Trọng Chánh
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 05/01/2015 06:38
Đầy trời sao sáng bạc sương dâng,
Dế lạnh tường đông thảm thiết buồn. Vạn dặm tiếng thu rung lá rụng, Một trời khí lạnh vắng mây vương. Già rồi tóc bạc lòng thêm xót, Ở mãi non xanh chẳng chán chường. Ngán nỗi bên trời lòng khách mệt, Suốt năm nằm bệnh Quế giang tân.
*Ngân Triều diễn thơ
Mồn một sao dày, sương ánh bạc
Vách đông, dế lạnh não nùng ngân. Tiếng thu giục lá muôn phương rụng. Trời lạnh , mây đâu, chẳng một vầng. Luống tuổi, thương ai vương tóc bạc, Cùng non ở mãi vẫn còn thân. Chân trời ly khách buồn mòn mỏi , Đau ốm liên miên, bến Quế giang. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét