YÊU THƯƠNG
(Chuyện do một cô giáo đã kể lại)
Một ngày nhiều năm về trước,cô giáo đang ngủ trưa ở nhà, đột nhiên, chuông điện thoại reo lên. Bà cầm điện thoại lên nghe, bên trong có tiếng của rất nhiều người: “Con gái nhà bà lấy trộm sách, bị chúng tôi bắt được, bà đến đây ngay đi!”.
Trong điện thoại nghe thấy tiếng khóc của một bé gái, và tiếng quát của người bên cạnh.
Bà quay đầu lại chỗ TV thấy đứa con gái của mình vẫn nằm đó, bà lập tức hiểu ra. Bà tưởng tượng ra hình ảnh một cô bé với ánh mắt rất sợ hãi và mong đợi sự giúp đỡ, cô bé đang ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Nghĩ thế, bà liền hỏi địa chỉ tiệm sách và vội vàng đi đến đó.
Trong điện thoại nghe thấy tiếng khóc của một bé gái, và tiếng quát của người bên cạnh.
Bà quay đầu lại chỗ TV thấy đứa con gái của mình vẫn nằm đó, bà lập tức hiểu ra. Bà tưởng tượng ra hình ảnh một cô bé với ánh mắt rất sợ hãi và mong đợi sự giúp đỡ, cô bé đang ở trong hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Nghĩ thế, bà liền hỏi địa chỉ tiệm sách và vội vàng đi đến đó.
Đúng như bà nghĩ, một cô bé đứng trong tiệm sách nước mắt chảy ròng ròng, bên cạnh là đám đông người đang lớn tiếng trách cứ.
Bà bước lên phía trước, ôm cô bé vào lòng, và nói với các nhân viên của nhà sách: “Có gì thì nói chuyện với tôi. Đừng làm trẻ con sợ”.
Bà nói nhỏ với cô bé:
"Nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì"
Bà trả tiền sách và tiền phạt, dẫn cô bé về nhà mình và tiếp tục lo việc nhà, không hỏi một câu nào khác. Sau đó bà để cô bé về, lúc sắp về, bà còn dặn dò, nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì, dì có rất nhiều sách.
Cô bé vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn bà thật lâu, rồi chạy vụt mất, từ đó trở đi không xuất hiện nữa.
Thời gian trôi qua như nước chảy, thoáng một cái đã bao nhiêu năm, bà đã quên chuyện này.
Bà bước lên phía trước, ôm cô bé vào lòng, và nói với các nhân viên của nhà sách: “Có gì thì nói chuyện với tôi. Đừng làm trẻ con sợ”.
Bà nói nhỏ với cô bé:
"Nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì"
Bà trả tiền sách và tiền phạt, dẫn cô bé về nhà mình và tiếp tục lo việc nhà, không hỏi một câu nào khác. Sau đó bà để cô bé về, lúc sắp về, bà còn dặn dò, nếu con muốn đọc sách thì hãy đến nhà dì, dì có rất nhiều sách.
Cô bé vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn bà thật lâu, rồi chạy vụt mất, từ đó trở đi không xuất hiện nữa.
Thời gian trôi qua như nước chảy, thoáng một cái đã bao nhiêu năm, bà đã quên chuyện này.
Nhiều năm sau đó, cô gái năm nào đã trường thành và đến trước cửa nhà bà và muốn nói cảm ơn…
Một hôm có tiếng gõ rất nhẹ, khi bà giáo mở cửa ra thì thấy một cô gái lạ đứng trước cửa, vẻ mặt rất tươi, trên tay có cầm một bó hoa.
“Cô tìm ai?”, bà có chút nghi hoặc, nhưng cô gái có vẻ xúc động nên không nói được lời nào.
Sau khi nghe cô gái trẻ kể lại bà mới nhớ ra, thì ra là cô bé năm xưa, cô ấy vừa nhận được bằng đại học đã tìm được việc làm, bây giờ đến thăm bà.
Cô gái rơm rớm nước mắt nói: “Lúc đó gọi điện thoại, trong lúc vội vã đã con gọi nhầm số, may mà gọi trúng vào nhà dì. Cho đến tận bây giờ nhờ con vẫn không hiểu tại sao, lúc đó dì lại nguyện ý nhận làm mẹ để giúp con. Bao nhiêu năm nay trong tâm con rất cảm kích dì, và luôn có một tâm nguyện gọi dì một tiếng mẹ”.
Vừa dứt lời, nước mắt liền tuôn trào trên khuôn mặt cô gái.
Một hôm có tiếng gõ rất nhẹ, khi bà giáo mở cửa ra thì thấy một cô gái lạ đứng trước cửa, vẻ mặt rất tươi, trên tay có cầm một bó hoa.
“Cô tìm ai?”, bà có chút nghi hoặc, nhưng cô gái có vẻ xúc động nên không nói được lời nào.
Sau khi nghe cô gái trẻ kể lại bà mới nhớ ra, thì ra là cô bé năm xưa, cô ấy vừa nhận được bằng đại học đã tìm được việc làm, bây giờ đến thăm bà.
Cô gái rơm rớm nước mắt nói: “Lúc đó gọi điện thoại, trong lúc vội vã đã con gọi nhầm số, may mà gọi trúng vào nhà dì. Cho đến tận bây giờ nhờ con vẫn không hiểu tại sao, lúc đó dì lại nguyện ý nhận làm mẹ để giúp con. Bao nhiêu năm nay trong tâm con rất cảm kích dì, và luôn có một tâm nguyện gọi dì một tiếng mẹ”.
Vừa dứt lời, nước mắt liền tuôn trào trên khuôn mặt cô gái.
Mắt của cô giáo cũng bắt đầu nhòa đi, sau một lúc, bà mới tò mò hỏi: “Nếu ta không giúp con, thì sao?”.
Cô gái nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Con cũng không biết nữa, có thể con sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì đó”.
Cô gái nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Con cũng không biết nữa, có thể con sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì đó”.
Nhìn khuôn mặt tươi tắn hạnh phúc của cô gái, bà mỉm cười, hạnh phúc lây vì bà đã có một lựa chọn đúng đắn vào lúc đó.
Ngoài “Yêu thương” ra, động từ đẹp nhất là “Giúp đỡ”. Yêu thương mà không có việc làm kèm theo thì chỉ là yêu thương bằng lời nói. Khi gặp người cần giúp đỡ, nếu có thể hãy giúp họ, đừng bỏ lỡ cơ hội. Biết đâu một cái chìa tay của bạn sẽ làm thay đổi cuộc đời của một người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét