Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Chiếc lá rơi/ Một bóng một mình/ Thơ Hồ Nguyễn (Hồ Xưa)

Kính tặng quý thân hữu và độc giả để thưởng thức và tùy nghi.
Kính chúc lành.
HX

CHIẾC LÁ RƠI
Ôi chiếc lá xin hãy đng rơi rng,
Đng đánh tan ánh trăng sáng mông lung.
Đ không gian yên lng mãi vô cùng,
Cho cuc sng không dửng dưng khuy đng.
 
Bu tri cao xa khơi tng mây rng,
Đám côn trùng trên mt đt nhìn trông.
Hn ngn ngơ đón ánh sáng tơ hng,
Nuôi ngun sng đưa đôi tay ngóng đi.
 
Mùa xuân xưa vi vi,
Ch ai mãi không thôi,
Thắt tho lòng trông đi,
Sao ai mãi xa vi!
 
Vt nng thưa,
Hn đu đưa.
Ai rng đó,
Em v chưa?
…. Mưa!
                                        HỒ NGUYỄN 
MỘT BÓNG MỘT MÌNH


Khi ôm p ta trong tay m áp,
Thì lòng dâng nim khao khát hương hoa.
Trái tim ta úp cn ngp chan hòa,
Thy thế gii ch có ta trông y.
 
Gia đêm khuya bng mt lên thc dy,
Vng mi b nung nẩy bóng dày hơn.
Vườn cô đơn đêm hin bóng cô đơn,
Bên ca s gió chp chn ghê s.
 
Tiếng dáng gió gi cho ta nỗi nh,
K nim bun mt thu tr v mơ.
Khiến đêm đêm gic ng mãi dt d,
Lá rã rượi hn cô đơn rã rượi!
                          HỒ NGUYỄN (06-01-16)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét