Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

Còn vương/ Truyện ngắn Ngân Triều

THỨ BA, NGÀY 15 THÁNG 1 NĂM 2013
Tiếp theo:
* Quả là thiếu sót, nếu NT không đăng truyện ngắn nầy.
*Mời quý bạn vào xem cho trọn vẹn với bài thơ TƠ LÒNG của Thái Hy/ Lời bình Nguyễn Nam/ mới vừa đăng.
Tình yêu dưới mái trường
09:06 24 thg 1 2012Công khai27 Lượt xem1
THAY LỜI MỞ ĐẦU
Lời bạt: Có người nói: “Nói về mình, thật là đáng ghét” (Le moi est haissable. B Pascal). Tuy nhiên, ghi lại những gì về mình thì tương đối thuận lợi, dễ dàng. Do đó, tôi xin mạnh dạn chấp bút về một câu chuyện dưới mái trường, tuổi mới lớn ngày xưa, để gọi là đưa “một chút hương duyên”. . .

CÒN VƯƠNG … 

NGÂN TRIỀU

Cánh hoa tan tác bay trong gió/ Phiêu bạt về đâu hỡi cố nhân?!


Bây giờ hai đứa hai phương nhớ,
Vương vấn tình xưa, khách bạc đầu.
(trích bài thơ Dang dở trong KTNN)
          Lại một buổi chiều tà. Thêm một ngày sắp hết. Một buổi chiều man mác, buồn nhớ vu vơ. Tâm tình của lớp người luống tuổi, đang ở chặng cuối đường, miên man trong bóng hoàng hôn, thường vẫn vậy.
          Nhà tôi ở đối diện nhà của Xuân, cô bạn nhỏ, cùng tuổi, cùng lớp, nước da bánh mật, có đôi mắt sáng long lanh, có nụ cười duyên dáng, dễ thương. Mỗi tối và mỗi sáng, chúng tôi đều nghe tiếng học bài vang rân của nhau. Không hiểu sao, chúng tôi cũng thường chơi chung với nhau. (Những trò chơi như: u bắt mọi, nhảy dây, đánh đũa, bắn bi…) Nhiều lúc cùng tắm mưa chen nhau chung một máng xối, cùng chơi đánh đáo, bún hạt me... Hai đứa! Vô tư!
          Khi lên trung học, tấm lòng từ ái của xứ đạo Tây Ninh đã rộng mở, cưu mang chúng tôi ăn học và Người đã nhân hậu, hài lòng nhìn chúng tôi khôn lớn. Sống xa nhà, những đêm mưa dầm se lạnh, êm êm, nằm nghe tiếng sấm rền vang xa xa, tiếng hòa âm của lũ ễnh ương bên hè, lòng tôi dậy lên nỗi nhớ nhà khôn xiết.
          Tự nhiên, khi lên Tây Ninh trọ học, Xuân và tôi lại ở gần nhau, xóm Cây Mít, đường vô Chùa Thiên Linh. Thế là chúng tôi cũng vẫn chơi chung với nhau. Chơi chung thì Xuân hay hờn dỗi, lắm lúc chẳng rõ duyên cớ vì sao. Tuy nhiên, những cơn giận của Xuân rất dịu dàng như trời chợt mưa, chợt nắng, ít khi kéo dài. Mỗi lần như thế, trông Xuân càng có duyên lạ. Không biết phái nữ làm đẹp mình qua hờn giận hay chỉ có ở tánh tình của Xuân, đối với tôi. Có điều mỗi lần “làm đẹp” như thế, tôi là người thua cuộc, mắc nợ phải đền: trái cây theo mùa, quà gánh hàng rong hay một ly chè thưng nước dừa…
          Đó là năm đệ nhị (lớp 11), không hiểu sao, tôi bắt đầu để ý đến “cô bạn nhỏ”, mặc dù Xuân và tôi còn quen rất nhiều bạn học cùng khối lớp. Tôi cũng ngầm chú mục đến nhiều bạn gái khác nhưng không hiểu sao, những lúc như vậy, bóng dáng của Xuân cứ lởn vởn trước mắt. Thú vị, vời trông bạn gái nào, (Ngân, Cúc, Kim, Nguyệt, Kim Hoa…) tôi thấy những “bóng hồng” đó hình như chính là bóng hình của Xuân.
          Năm đó, trường phát hành “Giai phẩm xuân” , tôi có bài được chọn đăng. Xuân có mua đọc. Một buổi chiều, Xuân chợt hỏi tôi:
          - Bút hiệu của Triều là Ngân Triều - Có ý nghĩa gì không?
          - Ngông nghênh thôi! “Thủy Triều trong một cái biển thủy ngân”.
          - Vậy cái biển đó, làm gì có thật?
          - Thầy nói “có” ở Thủy Tinh - một hành tinh gần mặt trời nhất, nóng lắm, toàn là chất thủy ngân (Mercure) ký hiệu là Hg, hoá trị 2. Nó có thể nhìn thấy bằng mắt thường chỉ ở hai thời điểm, bình minh và hoàng hôn mà thôi. Một năm chỉ có 80 ngày. Một năm trái đất, trên đó là 4 năm rưỡi với 5 ngày.
          - Sao Triều không lấy bút hiệu là “Thanh Triều” - Thủy Triều xanh trong - tên đẹp mà lại thực tế hơn!
          Tôi âu yếm nhìn thật lâu vào đôi mắt đẹp của Xuân, lưỡng lự, cuối cùng nói thật nhanh:
          - Biết bao lần suy nghĩ, chắc rằng Triều phải chọn “Xuân Triều” mới thực tế - Thủy Triều của mùa Xuân-mà còn e ngại, bây giờ mới dám…
          Nghe vậy, tự nhiên sắc diện của Xuân bỗng hồng lên, rồi đổi màu xanh lợt của trạng thái bị chấn động bất ngờ vì cảm xúc. Xuân run run nói trong nghẹn lời:
          - Không được…Không được đâu… Gia đình… Đi học…
          Tôi yêu quý và trân trọng giây phút thần tiên đó, của tuổi mới lớn biết bao! Giây phút rạo rực đầu đời! Không hiểu sao, từ đó, Xuân không còn gọi tôi bằng tên “Triều” trong lúc xưng hô nữa mà gọi tôi bằng “anh” hẵn hoi. Lòng tôi lâng lâng một niềm vui khó tả và vô cùng sung sướng. Vậy, tôi có thể xưng “anh” với Xuân một cách tự nhiên, có ý nghĩa. (Không biết có phải do câu nói “tỏ tình thăm dò” đó không).
          Hết bậc trung học, không hiểu sao, Xuân và tôi cùng vào học Trường Sư Phạm Sài Gòn, vẫn quấn quýt bên nhau để dấu chân chúng tôi hãy còn in đậm trên khắp phố phường hoa lệ, của một thời chớm nở trong tôi một mối tình đầu nồng nàn, thi vị. Một buổi chiều vàng nhạt nắng, tôi hồi họp ngỏ ý với Xuân, một cách khác thường:
          - “Anh” biết một câu chuyện xưa… hay lắm - Có điều, người nghe phải nhiều kiên nhẫn vì là một câu chuyện rất dài…dài gấp mấy lần truyện 1001 đêm,truyện dân gian Á Rập,do Antoine Galland dịch ra tiếng Pháp hồi thế kỷ XVIII. Em có… muốn nghe truyện của anh không?
          - Dạ! Xưa nay, em vốn phục tài anh về phong cách kể chuyện . Với Anh, em lúc nào cũng kiên nhẫn! Bao lâu….em cũng chờ. . .
          Tiếng nói của nàng ,điểm nụ cười duyên dáng, dễ thương, làm cho lòng tôi xao xuyến, bồi hồi đến tê dại cả đôi môi ,tôi run run nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp của nàng. Tim tôi đập mạnh như muốn tung lồng ngực. Rồi tôi nhìn thật lâu vào đôi mắt dịu hiền của nàng một cách đắm đuối. Nàng cũng đằm thắm, đôi mắt long lanh, nhìn sâu vào đôi mắt tôi như muốn nói “Mãi đến bây giờ anh mới ngỏ ý. Như vậy, có quá muộn không anh”. Ngôn ngữ của cử chỉ, ánh mắt đó đã tỏ rõ những nỗi lòng ấp ủ từ lâu của hai đứa chúng tôi để đôi bạn thật sự dấn bước vào một cuộc tình đằm thắm, thiết tha.
          … Rồi từ đó, dọc theo những hàng cây rợp bóng, trên những con đường đưa đón, hẹn hò, đôi bạn hòa chung nhịp bước như điểm muôn ngàn đóa hoa hồng trên lối tơ duyên.
Ra trường Sư Phạm, nàng tình nguyện chọn nhiệm sở, về quê Hậu Nghĩa, theo tôi, mặc dù điểm ra trường của nàng, có thể chọn Sài Gòn.
          Điều tôi muốn nói ra đây, cuối cùng Xuân và tôi không thành duyên đôi lứa, do một biến cố đau thương. Xuân về trường tôi làm Hiệu Trưởng, vỏn vẹn đúng một tháng. Sau đó, nàng để lại lòng tôi một nỗi buồn thương tiếc triền miên, lỡ chuyến đò tình.
          Từ giã tôi, rời nhiệm sở theo người chồng chưa quen, Phó quận Bến Cát - Bình Dương, gặp tôi, nàng chỉ khóc!!! Lòng tôi càng tê tái, bi thương. Giây phút cuối, chúng tôi không nói được nên lời!
          Đám cưới của nàng rất hoành tráng - Rước dâu bằng máy bay, xe cộ tấp nập.
          Nép sau cánh cửa, tôi nhìn dáng đi buồn bã của nàng, sánh đôi với người chồng quyền quý mà lòng quặn thắt. Lẽ ra người sánh đôi với nàng phải là tôi mới đúng. Tôi tự trách mình quá muộn màng, trì trệ để đánh mất một cuộc tình ngàn năm thương nhớ vì xưa nay, “tình” và “hiếu” bao giờ chữ “hiếu” cũng nặng hơn.
           Nhiều năm sau, tôi mới gặp Thanh - một cô giáo khóa 3 Trường Sư Phạm Sài Gòn, cũng là bạn bè của Xuân. Nàng không đẹp lắm nhưng ngoại hình và tính nết đều y hệt như Xuân. Chuyện của Xuân và tôi, nàng đã rõ từ lâu vì Thanh và Xuân chung lớp, chơi thân nhau thời êm đềm Sư Phạm và nàng đã bỏ qua tất cả. Có điều, nhiều lúc bên tôi, Thanh hay nói vu vơ:
          - “Em biết anh còn thương nhớ mối tình đầu, phải không?”.
          Tôi vội vàng trấn an nàng, dối lòng mình, nịnh đầm:
          -“Sao còn được, em ơi!
                         Bóng chim tăm cá, đà băng giá,
                         Vành vạnh tim anh, duy bóng Thanh”.

          Nàng cười và lườm tôi, ngờ vực: 
          -“Mấy ông có mối tình đầu thì ghê lắm-Ai mà tin nổi!”. Tôi vội nắm lấy tay nàng, cười hề hề:             - Mẹ nó cứ bực mình nữa đi! Càng bực mình, càng trẻ đẹp ra!
          … Lại một buổi chiều tà. Thêm một ngày sắp hết. Một buổi chiều man mác, buồn nhớ vu vơ. Tâm tình của lớp người luống tuổi, đang ở chặng cuối đường, miên man trong bóng hoàng hôn,
thường vẫn vậy.
Ngân Triều 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét