Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Lời tự tình mùa Xuân/ Thơ Ngọc Ánh

LỜI TỰ TÌNH MÙA XUÂN


  Thơ Ngọc Ánh



Em đã sinh ra như sinh lầm thế  kỷ,

Bởi tương tàn, huynh đệ nỡ thù nhau.
Cuộc chiến dài, không có tuổi hồn nhiên,
Chưa được sống trong tình thương nồng ấm.

Trong khói lửa dần dà em khôn lớn,
Hồn lẻ loi nặng những nỗi đau thương.
Em bơ vơ như những kẻ lỡ đường,
Mong nắm được bàn tay người thân ái.

Tuổi mười lăm trái sầu như đã chín,
Niềm ưu tư khắc khoải đến hằng đêm.
Nhìn tương lai mờ mịt bởi vì nghèo,
Những ao ước bình thường không dám nghĩ.

Tình yêu đến rồi ra đi lặng lẽ,
Người yêu không quay lại vẫy tay chào.
Thua thiệt này em hiểu tại vì sao,,
Lẽ đơn giản, điều kiện mình không đủ.

Đời dạy em, phải tìm ra lý - tưởng,
Nên quay về củng cố lại tương- lai.
Kẻ không tiền không chinh  phục được ai,
Dù nhan sắc có diễm kiều chăng nữa.!

Em bôn ba nơi xứ người lữ- thứ,
Dòng thời gian không quay lại ngược chiều.
Đời lọc lừa con tạo cũng trớ trêu,
Quả đất tròn!  Cuối cùng sao gặp lại?!

Không thể tin đã một thời luyến ái,
Thật ngỡ ngàng, không thể mở lời ra.
Vì bây giờ khoảng cách giữa hai ta,
Trong gang tấc mà xa hàng vạn dặm.

Có còn chăng là  lòng còn trắc  ẩn,
 Sao ngày xưa không nói thẳng một lời?!
Để một đời em cứ mãi chơi vơi,
Dù cay đắng nhưng chờ lời anh nói. 

Có vấn đề không thể nào giải thích,
Vì bên trong còn sự thật phũ phàng.
Đời của anh là kịch bản dở dang,
Anh lãng tránh, như một chàng ngốc nghếch.

Tình yêu, anh là bài ca không đoạn kết,
Mà em đây chỉ là ca sỹ nửa mùa.
Đường tình em vỏn vẹn mấy lời ru,
Không có được khúc tình ca như ý.

Một lần nữa cầu mong anh hạnh phúc,
Bởi đời này ta không thể có nhau;
Quỹ thời gian còn lại chẳng là bao,
Xin ngả nón  Chào anh lần sau cuối!?!..

                                                         Ngọc Ánh
                                                 Amsterdam Spring time 2013


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét