Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018

CHUYỆN CHƯA TỪNG KỂ CỦA GIÁO SƯ JOHN VU/ Tâm Trần

CHUYỆN CHƯA TỪNG KỂ CỦA GIÁO SƯ JOHN VU.
Giáo Sư John Vu, bút hiệu Nguyên Phong, là một nhà khoa học nổi tiếng của nước Mỹ thuộc trong Top 10 những người sáng tạo nhất thế giới, đứng đầu là Bill Gates và Steve Jobs.
Câu chuyện độc đáo, sâu sắc và góc nhìn thông thái của GS John Vu này về cuộc trò chuyện thú vị với Bill W. Gates, khi họ đi giảng thuyết ở hai quốc gia lớn Châu Á.
Giáo sư Jonh Vũ tên thật là Vũ Văn Du, sinh năm 1950 tại Hà Nội. Ông rời miền Nam du học Hoa Kỳ năm 1968 và trở thành người Mỹ gốc Việt có nhiều đóng góp lớn về nghiên cứu khoa học kỹ thuật, đặc biệt trong lĩnh vực quản lý doanh nghiệp và lĩnh vực giáo dục, đào tạo hiện đại.
Sau khi rời chức vụ Kỹ Sư Trưởng kiêm Phó CT (Vice President) của Công ty Boeing, GS John Vu hiện là Viện Trưởng Viện Công Nghệ Sinh Học Ðại Học CMU (Carnegie Mellon University) thuộc Thành phố Pittsburgh, Tiểu bang Pennsylvania.
Ông cũng là dịch giả - tác giả của những bộ sách:
- Hành Trình về Phương Ðông.
- Ðường Mây Qua Xứ Tuyết.
- Ngọc Sáng Hoa Sen.
- Trên Ðỉnh Tuyết Sơn… và cuốn mới nhất năm 2016 là
- Khởi Hành.
*****************
Hè năm ngoái tôi đã đi dạy với Bill. G và học được rất nhiều điều qua những kinh nghiệm của người Giám đốc điều hành doanh nghiệp này.
Khi đi qua nhiều nước, chúng tôi thường xếp hàng ở phi trường. Bill quan sát:
- “Ông có thể thấy ở một số nước, mọi người chờ đợi kiên nhẫn cho đến lượt họ nhưng ở một số các nước khác, người ta lại thường chen lấn xô đẩy...
Mua vé là đều được xếp chỗ trên máy bay rồi! vậy tại sao họ còn phải xô đẩy người khác? Dường như là giáo dục của xứ họ thiếu đào tạo phép xã giao và sự tự trọng...
Nước này (Trung Cộng) vẫn muốn trở thành quốc gia lãnh đạo thế giới nhưng cứ nhìn vào dân chúng xô bồ, hỗn loạn, chen lấn và thiếu tự trọng như thế này, thì còn lâu họ mới lấy được sự kính trọng của các quốc gia khác...
Họ có thể có sức mạnh về kinh tế nhưng muốn đi xa hơn thì còn lâu lắm vì kinh tế là một chuyện nhưng “Dân trí” lại là một chuyện khác...
Dân trí không phải là to tát, lớn lao là quan trọng nhưng thường những điều nhỏ bé xác định ra hệ thống giáo dục của xứ họ tốt như thế nào?
Chính hành vi của những người dân xứ đó xác định ra rằng liệu nước đó có thể là “Ðẳng Cấp Thế Giới” (World Class) hay không?
Một con heo có thể thoa son dồi phấn nhưng nó vẫn là một con heo phải không?”
Khi rời khỏi nước này, Bill kết luận:
“Quốc gia này còn phải học hỏi nhiều vì họ không có hệ thống dịch vụ tốt ở đây. Cả nước đang hội tụ vào phát triển sản phẩm để xuất cảng tối đa, nhưng họ sẽ không đi xa được nữa...
Họ có thể hiểu kinh doanh "Sản phẩm" nhưng không hiểu kinh doanh "Con người".
Toàn thể nền kinh tế ở đây là về xây dựng thật nhiều cơ xưởng, sao chép mọi thứ và sản xuất rất nhiều sản phẩm giá rẻ, nhưng không cần phẩm chất cao!
Nghĩa là họ không nghĩ gì đến khách hàng mà chỉ nghĩ đến quyền lợi của họ...
Họ muốn xây dựng mọi thứ, sản phẩm lớn, sản phẩm nhỏ nhưng họ sẽ không bao giờ thành công vì không hiểu nhu cầu của khách hàng; họ không có ý tưởng nào về sự thỏa mãn của khách hàng...
Từ người quản lý khách sạn tới nhân viên phục vụ nhà hàng, từ viên chức cao cấp tới nhân công mức thấp, tất cả họ đều hành động y hệt như nhau, cứ vội vàng làm cái gì đó cho nhanh chóng mà không suy nghĩ...
Chúng ta đã đi tìm hiểu rất nhiều cơ xưởng và nếu chú ý, ông sẽ thấy rằng phần lớn các cơ xưởng đều có giám thị người ngoại quốc và phần lớn các công ty đều có người giao dịch ngoại quốc.
Bởi vì người của họ không thể làm được điều đó...
Ðó là làm kinh doanh “Nửa đường,” sản phẩm không thể thành công nếu không có dịch vụ, và chính dịch vụ mới đem khách hàng trở lại.”
Một ngày ở Nam Hàn, chúng tôi đi lạc đường cách xa chỗ khách sạn của chúng tôi vài dãy phố. Trời tối khi chúng tôi hỏi đường nhưng không mấy ai nói được tiếng Anh...
Cuối cùng gặp một anh sinh viên trẻ đi tới, anh chỉ đường cho chúng tôi hướng đi tới khách sạn nhưng ngần ngại:
- “Các ông sẽ dễ bị lạc lắm vì có vài chỗ rẽ phải và rẽ trái… và bây giờ đã khuya rồi nên rất khó đi khi trời tối, các ông có thể bị đi lạc lần nữa.”
Thế là anh ta đề nghị đi cùng với chúng tôi tới khách sạn để chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không bị lạc nữa. Chúng tôi bước đi khoảng mười lăm phút nữa thì tới khách sạn.
Khi chúng tôi cám ơn người sinh viên, Bill đề nghị anh ta ăn tối với chúng tôi nhưng anh ta từ chối vì cần phải về nhà.
Lúc đó chúng tôi nhìn thấy rằng anh ta phải đi ngược lại và trở lại chỗ chúng tôi bị lạc lúc trước.
Việc là một thanh niên sẵn lòng giúp người lạ cho dù phải đi ngược lại trong đêm tối đã gây xúc động cho cả hai chúng tôi. Bill bảo tôi:
- “Khi một thanh niên trẻ của một quốc gia hành động như vậy, nước đó sẽ có tương lai. Quốc gia đó có ‘Ðẳng Cấp Thế Giới (World Class).”
Theo Bill:
“Ðẳng Cấp Thế Giới” không phải là nền kinh tế mạnh hay có bao nhiêu triệu phú hoặc tỷ phú, bao nhiêu viện đại học, nhà chuyên môn ...
Mà đẳng cấp thế giới là về tư cách công dân xứ đó hành động ra sao!”
ST.
Nguồn: Hạt Giống Tâm Hồn
Bình luận
Viết bình luận...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét