Bài 7
GIỜ NGỌ
GIỜ NGỌ
Thơ Việt Nam thời “Tây Sơn”: Trương Quỳnh Như.
(Xem lời giới thiệu trong bài 1, Giờ Tý)
(Xem lời giới thiệu trong bài 1, Giờ Tý)
Giờ Ngọ từ 11-13 giờ, Google |
Buổi Ngọ, đương hồi bóng phất
phơ,[1]
Lửa tương tư[2]
đã chất nên lò.
Đói no dầu chịu nào bùi ngọt?
Son phấn vui gì sự điểm tô?
Cậy rắp lánh mình miền thảo dã [3],
Song còn bận bước chốn thành đô
Thôi đừng thắc mắc [4]làm
chi nữa,
*
Bản chữ Nôm, Ngân Triều soạn:
𣇜午當廻𩄴佛坯
𣇜午當廻𩄴佛坯
焒相思㐌屹𢧚爐
𩛜奴油𠹾芾裴𤮿
崙瀵盃咦事點穌
𢚁𢘮伶𨉟沔草野
双群絆𨀈坉城都
推仃忑𦄿爫之姅
㐌昃叮咛𣅶𢚴𠻀
*
Diễn ý nghĩa bài thơ:
Diễn ý nghĩa bài thơ:
Giờ Ngọ
chính là lúc cái bóng chuyển động nhẹ nhàng qua lại; đứng bóng,
Sức nóng cao trào như lửa tương tư trong tâm, rừng rực
trên lò.
Đời có hạnh phúc dẫu sống trong kiếp nghèo cũng cam
phận,
Được vậy, người con gái cần gì phải nhọc công trang
điểm.
Những muốn lánh đời về miền quê xa vắng,
Nhưng công chuyện còn phải lo toan trong chốn đô
thành.
Thôi chẳng nên băn khoăn, phân vân gì nữa cả,
Nỗi niềm, chàng đã ân cần khẳng định lúc chia phôi.
*
Ngân
Triều phóng tác thơ:
Giờ Ngọ lúc trời đang đứng bóng,
Nóng hừng như lửa hực yêu thương.
Đời nghèo miễn được tình chung thủy,
Phận gái đâu màng đến điểm trang?
Ẩn dật chán về quê quạnh vắng,
Vấn vương lấn cấn việc đô thành.
Vấn vương lấn cấn việc đô thành.
Phân vân nỗi ấy chi thêm rối,
Căn dặn bao phen chuyện đã đành.
*****
[6]
dặn dò: 吲𠻀,
cách nhắc nhở
với thái độ hết sức ân cần, quan tâm. Có thể trong lúc nầy, Phạm Thái đã về
quê, và lúc ra đi có dặn lại tác giả nhiều điều, nhất là khẳng định chuyện trăm
năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét