Bài 12
Giờ Hợi[&]
Thơ Việt Nam thời “Tây Sơn”: Phạm
Thái.
Giờ
Hợi từ 21-23g, Google.
Hợi sang, xanh biếc ngọn
đèn tàn
Gượng đốt[1],
lò vàng ngại với hương.
Làn khói chập chờn[2]
vương nỗi nhớ:
Canh gà eo óc[5],
khua bên trướng,
Hồi cuốc băn khoăn[6],
giục dưới tường
Mấy kẻ chung tình, ai
đã nhấp[7]
Hay còn trằn trọc[8]
nỗi người thương!
*
Bản chữ Nôm, Ngân Triều soạn:
Bản chữ Nôm, Ngân Triều soạn:
𣇞亥
亥廊赬碧𦰟畑殘
強炪垆黄碍貝香
瀾𤌋執廛𥿁𦁀𢖵
𡑭𢙱倘猝𦼝𡖵長
更𪃿喓沃抠边帳
咴𪅦彬寬欲𨑜牆
買仉鈡情埃㐌扖
咍群珍濁馁𠊚傷
*
Diễn ý nghĩa bài thơ:
Giờ Hợi
Giờ Hợi đến, khi ngọn đèn xanh biếc trong thư phòng đã lụn tàn.
Lòng buồn gượng đốt lò vàng nhưng còn e ngại mùi hương.(Buồn thì đốt hương
thơm mà chi!)
Nhìn làn khói tỏa ra và tan biến vào khoảng không, gợi lên bao nhiêu nỗi
nhớ nhung.
Cõi lòng bỗng xao động, dày vò nỗi niềm đau đớn trong lòng.
Có tiếng gà gáy đâu đâu như vang
lên trong trướng,
Tiếng chim cuốc khắc khoải như giục giã bên tường nhà.
Những kẻ yêu thương nhau chắc là đã ngủ,
Hay còn thao thức, băn khoăn vì nhớ người thương như nỗi niềm riêng?
*
Ngân Triều diễn cảm, phóng tác
thơ:
Giờ Hợi,
Giờ Hợi, đèn xanh đã lụn tàn,
Đốt thêm, sầu ái ngại mùi hương.
Khói tan vương vấn, nung nhung nhớ,
Lòng đắng bơ vơ, sưởi mộng trường
Gà gáy phương nào vang vọng lại?
Cuốc kêu thương nhớ dội bên tường.
Giờ nầy đôi lứa chung chăn ấm?
Cô lữ canh dài nhớ bóng thương?
*
Lời bình:
Lúc nhớ nhớ gì
trong mộng tưởng,
Nỗi riêng riêng cả
đến tình chung.
Tương tư lọ phải là mưa gió[9],
Một ngọn đèn xanh
trống điểm thùng.
Nhớ
Bạn Phương Trời, Trần Tế Xương.
*****
[9]
Mưa gió: lấy ý Thơ cổ “phong
vũ dạ hoài nhân; 風雨胣懷人”,
Mưa gió, lòng nhớ người. Như ở đây ý nói
chẳng cần có đêm mưa gió mới gợi nên sự
nhớ nhau.