Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

Anh đừng vội/ Tay buông, tay nắm/ thơ và truyện ngắn của phượng ngày xưa


ANH ĐỪNG VỘI  thơ phượng ngày xưa

             ***

Anh đừng vội vô tình với phái đẹp

Đối lập tình yêu là sự hững hờ

Con gái lại thích ai, tính thờ ơ

Lúc tỉnh lại… chết khờ vì say đắm…

*

Anh đừng vội nghĩ tình trường lịch lãm

Vùi vập đời hoa tan nát tơi bời

Gặp vỏ quýt dày, móng nhọn, giỡn chơi…

Vui trong chốc lát, cuối đời ôm hận…

*

Anh đừng vội quá coi thường số phận

Công danh, sự nghiệp, tài đức hơn người

Rồi có một ngày bỗng thấy chơi vơi

Anh lạc lõng giữa biển đời muôn mặt…

*

Anh đừng vội bày tỏ tình sâu lắng

Với người lạ xa lỡ bước qua thềm

Chút yếu lòng… thôi hết… của riêng em                     

Bao năm mặn nồng… phút giây tan biến…

                             Saigon 28/8/2014
             

TAY BUÔNG, TAY NẮM  truyện ngắn của phượng ngày xưa
Trách ông Tơ quá vội,/ Xe duyên muộn, lỡ làng/  Nghe lòng đắng đa đoan ...” vkp.Đạm Phương

                             ***

          Đã hơn sáu mươi năm cuộc đời, Lụa vẫn còn đẹp mặn mà dù rằng đã gần bốn mươi năm xuôi ngược nổi trôi tìm miếng cơm manh áo.

          Ngày ấy, ở tuổi đôi mươi,có biết bao chàng trai đã theo đuổi Lụa nhưng Lụa làm ngơ rồi bất ngờ lên xe hoa làm “ kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi” để lại bao vương vấn ngỡ ngàng cho những cây si thuở đó, chồng  lụa là một sĩ quan Chiến Tranh Chính Trị quân lực VNCH.  Những tưởng hạnh phúc dài lâu sẽ theo Lụa đến cuối đời, nào ngờ, chiến cuộc đã cướp đi mạng sống của chồng Lụa để lại cho Lụa một nách hai con vừa mới lên năm lên ba…

          Cái tổ ấm thân thương của Lụa đã không còn khi thiếu vắng người đàn ông trụ cột của gia đinh, dù vậy, Lụa cũng cố gắng chống đở  đến cùng nhưng biến cố tháng tư 1975 khiến Lụa phài bán căn nhà ở Thủ Đức rồi dẫn hai con về nương náu với ông bà ngoại thuộc một vùng ven Saigon.

          Cuộc sống càng ngày càng khó khăn, có lúc tưởng chừng như nghẹt thở.  Nhìn con thơ, đứa ngồi ủ rũ cạnh bàn, đứa bò lổm ngổm dưới đất, lòng Lụa đau như cắt. Nàng không thể ngồi chờ chết. Lụa gởi hai con  cho cha mẹ để rảnh tay đi buôn đường dài.  Hàng ngày, trời chưa kịp sáng, Lụa đã nhảy lên xe đò, đi hết tỉnh nầy đến tỉnh khác để mua nông sản thực phẩm: nào đường, bột, sữa, thịt, cá… giấu đút, đem về Saigon bán lại kiếm lời nuôi con ăn học.  Những lần xui xẻo, bị bắt gặp rồi bị tịch thu thì coi như trắng tay. Lụa chỉ biết về nhà ôm con ngồi khóc nức nở nhưng rồi cũng phải cắn răng vay nợ để tiếp tục hành trình trên “con đường đau khổ” .

          Hai con Lụa lớn lên bằng tình thương chan chứa của ông bà ngoại và sự vất vả tột cùng của Lụa.   
          Hai mươi năm lặng lẽ trôi qua. 
          Hai mươi năm nghiệt ngã nghẹn ngào, trông Lụa như già hẳn trước tuổi.Da đen sạm nắng. Tóc khô khốc lù xù trước trán không buồn chải… 
Nhưng may mắn là con Lụa học rất giỏi nên nàng rất vui, xóa tan bao nổi nhọc nhằn cay đắng và Lụa cũng cảm thấy hãnh diện do sự thành đạt của hai con , con trai lớn là kỹ sư xây dựng, con gái nhỏ là giảng viên Đại học.

          Lụa đã dựng vợ gả chồng cho hai con, cháu nội ngoại cũng đủ đầy. Lụa mới chợt nhớ tới mình, bao nhiêu năm sống trong cô đơn quạnh quẽ. Lụa tưởng lòng mình đã chai đá mất rồi, nhưng không phải vậy. Cách nay khoảng nửa năm, trong một lần họp bạn, Lụa đã gặp lại một “cây si” cũ, cũng là đồng đội của chồng Lụa, từ Mỹ về, ông ta góa vợ đã hai năm nay. Thế là họ tính chuyện “góp gạo thổi cơm chung”.  Ông ta đòi đưa Lụa qua Mỹ sống còn Lụa thì chỉ muốn ông về VN để Lụa luôn được cận kề bên con cháu. Chỉ có  vậy mà họ quyết định chia tay!…

          Nhưng cái nguyên nhân chia tay đơn giản đó không đủ thuyết phục Lụa nên Lụa cố tâm tìm hiểu thì được biết có một cô gái lỡ thời, không đẹp bằng Lụa nhưng trẻ và giàu có hơn Lụa nhiều , sẵn sàng dang hai tay đón tiếp cái mác “ Việt kiều Mỹ” để làm một cuộc đổi đời nơi xứ Cờ Hoa. Lụa thở dài thầm nghĩ: 
        Lụa thở dài thầm nghĩ:” Người bỏ ta hay ta bỏ nguòi?  Làm sao ta có thề bỏ con bỏ cháu đề đi tìm hạnh phúc riêng tư nơi xứ lạ khi tuổi đời đà xế bóng?  Ta cũng đâu thể trách người mà chỉ trách sao tình đời lắm chuyện bể dâu thôi”
                                                Mũi Né Phan Thiết đêm 28/7/2014

1 nhận xét: