Mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
*
Ảnh của tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Hoàng Hạc Dưới Trăng
6 tháng 2, 2018 ·
*** CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA...TÌNH YÊU ***
_ Đăng theo yêu cầu_
(Tập 04)
Và thế là yêu. Và thế là hạnh phúc mà không cần biết đến ngày mai rồi sẽ ra sao. Đất trời nở hoa, tình yêu kết trái và niềm vui sướng tận cùng của hai bà Mẹ.
Đám cưới được tổ chức vào một ngày cuối Hạ.. Cái làng nhỏ có nhiều quá chừng những ao sen rộn ràng hẳn lên. Đám cưới của hai nhà trở thành niềm vui chung của cả một vùng quê thanh bình miền trung du, lũy tre xanh đầu làng rợp trời bóng mát trong ngày rước dâu, bờ tre ríu rít tiếng chim kêu, cánh đồng nhịp nhàng con sóng lúa ngát hương đồng nội, và Chị... thanh tao trong sáng trong chiếc áo cưới màu cánh sen là ước mơ của cả một đời người con gái.
Chị rạng rỡ và e thẹn mỗi khi có người lớn bước vào phòng để xem mặt cô dâu. Kì lạ làm sao, con bé Hương bình thường dễ thương của mọi ngày tự nhiên hôm nay trở thành nỗi thắc mắc của mọi nguời, mái tóc dài được đám bạn gái thắt thành đuôi sam rồi quấn quanh trên đầu, cái khăn đóng màu cánh sen cùng với chiếc áo dài cưới đã tạo nên Chị nhỏ một nét đẹp thuần khiết, chị nhìn vào chiếc gương soi và cảm nhận được niềm hạnh phúc đến tận cùng trong tâm tư.
Bầy chim sáo nhỏ ríu rít trên cây khế ngoài cửa sổ phòng ngủ của chị và Mẹ, như vậy là tối nay Mẹ phải ngủ một mình, bất giác suy nghĩ này ùa về trong tâm trí của chị, một cảm giác hụt hẫng, nuối tiếc về điều gì không rõ trong lòng. Tối hôm qua Mẹ nói với chị rất nhiều điều trong cuộc sống của một đứa con gái bước chân về nhà chồng...
_ Làm sao phải khóc hả Mẹ Lấy chồng có khác gì đâu, con vẫn chạy về nhà mình mà.
_ Biết là vậy, nhưng bây giờ đã trở thành vợ của người ta, phải biết những việc thuộc về trách nhiệm và bổn phận của một người con dâu, một người vợ.
_ Anh Tân nói rằng sẽ không ăn hiếp con, con cứ như từ trước tới giờ, chạy qua, chạy lại, chạy qua rồi chạy về. Nhà mẹ Toàn gần xịch thì sao phải khóc, con không khóc đâu...
Vậy mà giờ đây, nhìn đàn chim sáo nhỏ quẩn quanh chuyền cành khế, nhìn hai cái gối có thêu hình hai chú chim nhỏ trên cành mai vàng, chị muốn được khóc như là sắp mất đi một thứ gì quý giá nhất trong cuộc đời.
_Đôi chim dựa cánh giao kề,
Trúc Mai lỗi hẹn não nề trong tâm.
Chị đã hỏi Mẹ rất nhiều lần về vần thơ này trên gối, nhưng không bao giờ mẹ trả lời với chị. Chị ngước nhìn bầu trời xanh trong vắt qua khung cửa sổ, một chút bức bối, chị muốn được đi ra ngoài, nhưng người lớn ngoài kia không cho phép. Đã ba ngày rồi chị và anh Tân không được phép gặp nhau, chị cũng không biết vì sao, chỉ nghe nói rằng đó là quy tắc của muôn đời, chú rể và cô dâu không được phép gặp nhau trong ba ngày trước khi rước dâu và một chút nữa thôi chị sẽ là một cô dâu ngoan ngoãn cùng với Anh Tân trên con đường rợp bóng mát của lũy tre làng đã qua bao thế hệ .
_ Nhà trai đã tới ...
Chị nghe tiếng nói rõ ràng, mạnh mẽ của một bác trong làng, bọn con gái vào phòng để xem lại vẻ đẹp của cô dâu, chị nghe tim mình đập loạn nhịp, người thì nóng mà tay thì lạnh ngắt.
_Đưa cô dâu ra làm lễ ...
Một bác gái hàng xóm vào phòng và dẫn chị ra, tự nhiên chị cảm thấy như xa lạ với từng bước chân, đứng trước bàn thờ chị làm theo tất cả những điều người lớn chỉ dạy. Chị không dám nhìn anh mà không biết lý do vì sao, cúi mặt xuống đất trong suốt thời gian làm lễ, chị chỉ nhìn thấy anh mang đôi giày đen láng bóng, hai cái ống quần trắng được che phủ bên ngoài bằng hai tà áo dài màu xanh .
Đến lúc phải lạy bàn thờ và bái Mẹ trước khi chính thức về nhà chồng, người ta ngậm ngùi theo tiếng khóc bất ngờ khi chị cúi đầu trước Mẹ. khóc như chưa từng được khóc. Khóc ngọt ngào ướt đẫm bởi sự xúc động tận cùng, thì ra người ta khóc vì những điều như chị đang khóc bây giờ, chứ không phải cái khoảng cách gần xa của hai nhà .
Tự nhiên chị thấy tất cả chung quanh căn nhà của hai mẹ con chị, sao mà nó thân thương đến nao lòng...
Anh dìu chị đi trên con đường số phận, làng xóm rộn ràng phía sau. Chị nhìn quanh căn phòng nhỏ bây giờ đã thuộc về một nơi riêng tư của chị, khi mẹ Toàn đưa chị vào sau khi làm lễ gia tiên của nhà trai, trước đây nó từng quen thuộc là vậy, đã có rất nhiều lần, chị ngủ trưa tại nơi đây, đã có rất nhiều lần, chị giúp mẹ Toàn dọn dẹp vì sự cẩu thả của hai thằng con trai. Vậy mà bây giờ nó như là một sự bí mật gì đó đối với chị.
Cu Út phải vào trường ngay buổi chiều đám cưới. Mẹ Toàn tuyên bố rằng mẹ sẽ thay thế vị trí của chị mỗi đêm qua ngủ với mẹ Giàu. Chỉ còn lại Anh với chị trong căn nhà hạnh phúc. Chị treo bộ áo dài cưới của anh và chị trên cánh cửa tủ. Một sự hòa quyện tự nhiên và êm đềm của hai màu sắc.
Anh đang loay hoay thay tấm ga giường trắng tinh vào tấm ga có đủ màu hoa văn.
_ Ủa, sao thay ga giường vậy Anh .
_ Không có sao ngốc à, không suy nghĩ gì hết.
_ Nhưng sao phải thay, nếu anh Tân không nói, em hông cho thay.
_ Em không thích thì Anh không thay, việc này không quan trọng.
_ Ùm, vậy đi, nhiều chuyện quá.
Anh cốc nhẹ trên trán chị. Anh yêu thương chị vô vàn vì sự ngây thơ và trong sáng nơi chị. Anh yêu chị nhiều hơn yêu vì những lời tự sự của chị trong một buổi chiều mà Anh đã vô tình đón nhận được. Bình yên quá cái tình yêu anh có được trong cuộc đời, bình yên quá con đường vào yêu thương của Anh không có trăm lần vui và vạn lần buồn. Bình yên quá khoảng trời đêm nay trong cuộc đời của anh và Chị.
_Em là cô dâu đẹp nhất của Anh. Màu hồng cánh sen thật sự trọn vẹn nét rạng ngời đáng yêu của em.
_Thì em đã nói rồi mà. Em làm cô dâu dứt khoát phải là áo cưới màu cánh sen, anh Tân hông nhớ hả.
_ Anh nhớ làm gì, vì Anh đâu có biết em yêu anh.
_ Ủa, vậy là Anh Tân không yêu thương em sao?
_ Không! Anh không yêu em, anh chỉ yêu thương con nhỏ cách đây hai tuần lễ ngồi khóc tỉ tê cùng với con miu khi nghe tin anh rồi sẽ vào Lính.
_A ...Anh chơi xấu, sao lại nghe lén em nói chuyện với miu.
_ Không nghe lén sao biết được... mình yêu nhau...
Và rồi họ yêu nhau, thân thương cỡ nào, gắn bó cỡ nào, chị cũng là một đứa con gái ngờ nghệch trong yêu thương và hạnh phúc. Nụ hôn đầu đời trong đêm trăng khuyết hôm đó, đã cho chị có được niềm tin vào tình yêu của mình. Nụ hôn đầu tiên của đêm tân hôn cho chị hạnh phúc dịu dàng đầy tin tưởng và phó thác vào Anh. Chị e dè, run rẩy, lo lo nhưng lại không muốn mất đi những điều đang hiện tại. Anh luôn luôn là một người lớn hơn chị. Anh luôn luôn cho chị cảm giác yên tâm mỗi khi chị gặp phải những điều không hài lòng trong cuộc sống. Ngày chị dậy thì, anh là người cho chị vừa nói vừa bất an. Anh đã phải nói với hai mẹ cái điều mà chị cứ nghĩ như là một tội lỗi, và hai mẹ đã cùng nhau chăm sóc, chỉ vẻ cho chị ...Vậy thì làm sao chị phải lo lắng nghi ngờ bất cứ điều gì từ nơi Anh đây. Chị yên bình trong nụ hôn ngọt ngào bất tận. Chị ngỡ ngàng với những điều anh đang dành cho chị trong tình yêu. Chị không phản ứng cũng không đón nhận. Chị chờ đợi. Anh đem đến cho chị niềm đau bất chợt, tích tắc trong lời xin lỗi rất khẽ khàng để đưa chị đến bến bờ cái gọi là hạnh phúc tận cùng, ý nghĩa của Ái Ân ....
Hạnh Phúc là đây, hạnh phúc là được yêu thương người mình yêu thương. Hạnh Phúc là được yêu thương người yêu thương mình. Hạnh Phúc là được hòa quyện vào nỗi đam mê khi cả hai người đang cùng chung một nhịp đập của trái tim, bây giờ cuộc sống với những lo toan vất vả không còn tồn tại trong suy nghĩ, bây giờ những giận hờn, ghét bỏ, hơn thua giữa người với người không một chút lai vãng trong khoảnh khắc rất đời và rất người này. Anh yêu chị. Chị yêu thương Anh, trong xa vắng của giây phút trọn vẹn của cảm xúc. Chị biết rằng Chị yêu Anh bằng trái tim của một người chưa bao giờ yêu ai. Trong xa vắng của phút giây hòa quyện đam mê Anh cũng vẫn lời nói thật khẽ khàng ....Cảm ơn em đã yêu thương Anh. CẢM ƠN CUỘC ĐỜI ĐÃ CÓ EM CHO ANH...
(hết tập 04)
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ản
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét