Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

CHẾT... CHO SỰ SỐNG CỦA TÌNH YÊU, (Tập 05)/ Hoàng Hạc Dưới Trăng

 Mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.

Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
*
2 tháng 3, 2019 ·
*** CHẾT... CHO SỰ SỐNG CỦA TÌNH YÊU ***
_Đăng theo yêu cầu_
Hoàng Hạc Dưới Trăng
Ảnh tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.
(Tập 05)
Rồi thì mùa Vàng cũng qua. Anh và Chị như đôi chim câu trong những ngày hạnh phúc. Làng quê thanh bình đẹp tuyệt vời với hiện tại của yêu thương ngút ngàn. Hạnh phúc trong tận cùng ngóc ngách của một vùng quê và hạnh phúc trong từng ngõ nhỏ của một đời người .
Anh hài lòng trọn vẹn. Chị say đắm và mãn nguyện với tình yêu mình đã có được. Cái tiếp nối trong yêu thương và hạnh phúc không bao giờ là vừa đủ với mọi người, nó như một dòng chảy bất di bất dịch mà người ta muốn đem đến cho nhau bằng cảm xúc của một tình yêu chân thật.
Anh và Chị may mắn hơn nhiều những cuộc tình đôi lứa trong thế gian, họ được sinh ra đời để dành cho nhau, để yêu thương nhau và tận hưởng hạnh phúc tuyệt vời trong món quà tình ái.
Màu sen hồng rực rỡ hơn khi mỗi buổi chiều Anh Chị thả hồn vào những điều đã qua trong cuộc đời, bờ tre xanh mướt mát hơn trên con đường làng hun hút, khoảng trời xanh trên kia thênh thang và yên bình quá chừng trong suy nghĩ của Chị khi chị nắm gối đầu trên đùi Anh.
_Em sẽ đặt tên con là Thiên Thanh, bất kể là trai hay gái Anh Tân ha.
_Anh thích tên Thanh Bình.
_Thanh Bình cũng hay, nhưng không rộng lớn như bầu trời trên cao.
_Vậy thì Thiên Thanh, nhưng sao mau vậy, mới có mấy ngày mà.
_Thì em nói trước vậy mà, em thích sinh đôi cho hai Mẹ mỗi mẹ một đứa.
_Ùm, vậy được đó... bây giờ yêu ở đây một đứa Thiên Thanh, lát tối về nhà yêu một đứa Thanh Bình nhen.
_Cái gì. Yêu ở đây hả? Cả làng biết hết chắc em chết.
_Hahaha! Anh chọc em thôi mà.
_Anh sao cứ thích chọc em hoài vậy?
_Vì anh yêu em, anh muốn em luôn luôn được vui vẻ...
_Nhưng vài ngày nữa Anh Tân đi lính rồi. Em phải làm sao mỗi khi em nhớ đến Anh, chắc là em khóc nhiều lắm đây.
_Không được khóc, bây giờ lớn rồi, phải biết tự lo cho mình, rồi còn phải có trách nhiệm với hai mẹ nữa, mai mốt có con, còn phải sống vì con nữa, biết không?
_Nhưng em sợ...
_Không sợ và không suy nghĩ gì hết, chúng ta đã may mắn hơn mọi người là chúng ta đã có được tình yêu và hạnh phúc trọn vẹn. Hy sinh cho những điều chính nghĩa thì đó là điều tự nhiên và đáng để tự hào. Những ngày còn lại ở nhà, Anh sẽ làm hết tất cả những điều Anh phải làm cho gia đình mình và cho em. Ngoan Anh thương... Anh vỗ về chị khi cảm nhận sự nóng ấm nơi chân mình vì những giọt nước mắt lo lắng của chị.
_Anh sẽ về, đó là điều chắc chắn. Anh sẽ về, bởi vì em là ý nghĩa sự sống của anh...
Thời gian là điều luôn luôn duy nhất giữ đúng quy luật, nó trôi qua một cách chính xác trên từng nỗi đau thương và hạnh phúc. Nó miệt mài, cần mẫn không thiên vị với một ai. Làng quê mở tiệc tiễn đưa Anh và chín người bạn vào quân ngũ. Buốt giá tận trong tim, nhưng Anh phải làm người mạnh mẽ trước mặt gia đình và chị. Anh không dám nhìn chị lâu dù chỉ là nhìn lén lút. Thời gian quá ngắn cho hạnh phúc ngút ngàn, nhưng thời gian của gần nửa đời người bên nhau Anh hiểu được sự chịu đựng vô cùng nơi cái vẻ bề ngoài yếu đuối, mỏng manh của chị.
Nữa đêm về sáng, trong cái tĩnh lặng của một miền quê mà chiến tranh chưa ghé đến. Anh ôm chị trong vòng tay chật chội vì hạnh phúc; mùi hương hoa khế trên mái tóc của chị thoang thoảng, quanh quẫn khắp căn phòng, chiều nay Anh đã tự tay nấu nước hoa khế và gội đầu cho chị; mái tóc dài vô tư đùa nghịch trên bờ vai, bờ gối nằm và lẫn lộn trong hơi thở miên man, nồng nàn mùi trần tục.
Hạnh phúc trong từng thời khắc của những con người yêu thương nhau thât sự. Tình yêu chân thật không bao giờ có chõ cho hai từ ngày mai. Ngày mai ra sao mặc kệ, ngày mai nắng mưa là việc của trời, ngày mai vất vả cơm áo gạo tiền là việc tất nhiên của cuộc sống, ngày mai kết thúc và bắt đầu sự sống của những con người nào đó là thuộc về quy luật sinh tồn, ngày mai của những giọt nước mắt chia xa không dám nghĩ đến sự hy sinh, nhưng lại không dám chắc chắn cho ngày trở về... Tất cả thuộc về ngày mai. Nó không có ý nghĩa tồn tại trong lúc này.
Hạnh phúc là đây, hạnh phúc là được yêu, được thở, được sống hết mình bằng những ngôn từ của con người với con người rất trân trọng, rất yêu thương, rất hòa quyện, rất hết mình và rất thật cùng nhau. Kì lạ ở chỗ ,, khi người ta ở ngay cái thời khắc hạnh phúc đúng nghĩa và trọn vẹn, nếu có phải chết họ cũng chấp nhận, chấp nhận cái điều mà bình thường trong cuộc sống hàng ngày ai cũng sợ... chết. Và đó là hạnh phúc, đó là cài khoảnh khắc rất Thật, rất Đời và rất Người .
Có cả những giọt nước mắt lưng tròng trong cảm xúc tận cùng của yêu thương. Anh hôn lên mắt chị, Anh hôn tất cả những dấu yêu từ nơi chị, Anh khỏa lấp hết những suy nghĩ xa xăm trong chị bằng yêu thương. Anh dành cho riêng một mình chị, Anh hôn dòng nước mắt hòa quyện của hai người bởi trăm nỗi xót xa không nói thành lời, hay nói đúng hơn mọi người đã cố gắng tự nhiên không nhắc nhở gì đến việc anh sẽ vào Lính.
Đêm cuối Hạ .Ve râm ran hát khúc giao mùa, mùi rạ rơm ngai ngái khắp làng quê, ánh trăng vàng vọt lách mình mờ ảo qua khung cửa sổ, tàu lá trên cây cau cao vút ngoài kia cũng loáng thoáng, ngỡ ngàng với hạnh phúc của hai con người hiện tại.
Không có đêm nào không là đêm tân hôn cho những yêu thương đúng nghĩa, chị mỏng manh tận hưởng hạnh phúc trong niềm tin yêu tuyệt đối, không cần phải nói điều gì, họ vẫn cảm nhận được rằng họ đang dành cho nhau hết tất cả những điều họ muốn trong một đêm có thể là cuối cùng và mãi mãi...
_Anh sẽ luôn luôn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về chúng ta... Anh nói và ôm chị từ phía sau, khi chị đứng nhìn khoảng không bên ngoài qua khung cửa sổ. Mái tóc dài phe phẩy theo ngọn gió đêm, vòng eo thon nhỏ, đôi chân dài thanh thanh, lần đầu tiên anh ngắm nhìn chị một cách trọn vẹn và chị cũng không muốn ích kỷ điều gì với Anh trong thời gian ngắn ngủi còn lại này.
_Em cũng vậy mà. Sống để dạ, chết mang theo. Anh Tân biết hông...
_Lại chết... Anh không cho chị nói hết những điều chị định nói. Thời gian còn lại không phải để đem đến cho nhau những suy nghĩ nặng nề trong cuộc sống. Anh ôm chị vào lòng bằng gói gọn cảm xúc của yêu thương. Nụ hôn nào dành cho chị cũng là đầy đủ sự ngọt ngào để chị dịu dàng hòa quyện vào Anh một cách tin tưởng nhất .
Bờ tre xanh rì rào quanh quẩn, con đường làng dẫn lối đến trường, ụ rơm vàng nơi ẩn nấp trò chơi trốn tìm và nhiều quá chừng những lần trú ngụ của giấc ngủ trưa, cái giếng nước trong lành cùng nhau tắm gội để rồi chị đã không còn dám tắm chung với hai anh em nhà Anh, sau lần chị khóc thét lên vì phát hiện sự trưởng thành của một đứa con gái. Ao sen trong làng nhiều lắm, nhưng cái ao sen mà chị luôn luôn cho rằng màu hồng nõn nà đó phải là màu áo cưới của chị... tất cả khuất dần, khuất dần theo nụ hôn ngọt ngào của Anh, chỉ còn lại trong Anh, một con nhỏ vừa khóc vừa nói yêu một người là Anh với con mèo bên cạnh, chỉ còn lại trong chị , hình bóng một người luôn luôn bên cạnh cuộc đời của chị với niềm tin tưởng tuyệt đối mỗi khi chị nghĩ về Anh... Tất cả nhẹ nhàng lắng dịu, để cho ngọn lửa yêu thương nồng nàn, ngút ngàn, hòa quyện, đồng điệu... tận cùng trong hơi thở của hai con người ĐANG YÊU và ĐƯỢC YÊU....
Ngàn vì sao trên trời đi ngủ trước khi bình minh đến. Anh nhìn chị say đắm trong giấc ngủ đầu ngày. LẠY TRỜI CHO CON ĐƯỢC BÌNH YÊN. LẠY TRỜI CHO NHỮNG ĐAU THƯƠNG, MẤT MÁT SẼ KHÔNG CÒN TỒN TẠI TRÊN CÕI ĐỜI NÀY. LẠY TRỜI CHO HẠNH PHÚC MÃI MÃI ĐẾN VỚI TẤT CẢ CHÚNG CON SAU KHI CHIẾN TRANH KẾT THÚC. LẠY TRỜI... LẠY TRỜI...
Tia nắng đầu tiên xuyên qua mành lá. Anh đánh thức chị dây bằng nụ hôn ngọt lịm cuối cùng trong mùa Tân Hôn...(hết tập 05)
ĐL 25/02/ 2018 🌸🌸🌸
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét