Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU, (Tập 03)/ Hoàng Hạc Dưới Trăng

 Mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.

Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
*
Hoàng Hạc Dưới Trăng
6 tháng 2, 2018 ·
*** CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU ***
(Tập 03)
Anh không đủ can đảm để bước vô nhà sau khi nghe được những điều chị nhỏ nói, Anh nghe tim mình rối bời và chập chùng hơn. Mọi ngày Anh cũng thường xuyên đi ra, đi vào căn nhà này một cách tự nhiên thoải mái vậy mà giờ đây Anh không nhấc nổi một bước chân.
Không lẽ giờ lại quay về, như vậy sao được, Mẹ và Bác sẽ phải nghe Anh trả lời như thế nào. Chết .chết .chết thôi; ủa kì thiệt, sao lại phải trốn tránh cái điều mà trong tim Anh cảm thấy vui vui, mặc dù ở chổ kia kìa chị nhỏ vẫn còn đang sốt ruột trong ngóng tin tức với hai hàng nước mắt. Phải làm sao đây ta...
Cuối cùng Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa khế xuống chum nước mưa, rồi nhẹ nhàng anh đi theo con đường nhỏ sau nhà dẫn ra phía ao sen. Hàng dừa rì rào tiếng nhạc gió du dương trên những tàu lá, Anh tìm một góc khuất rồi ngồi xuống để thả hồn cho nỗi nhớ xa xăm đang hòa quyện dần dần với hiện tại. Cánh đồng làng xa tít tắp phía chân trời, đàn cò trắng chao nghiêng trên những đợt sóng lúa, làng quê của Anh êm đềm và thanh thản quá; cuộc sống nơi đây không có gì là vội vã, ngay cả cái tình yêu đang dần dần rõ nét trong tim Anh. Tại sao, vì sao Anh phải ra đi để tìm điều gì nữa cho cái gọi là thanh bình cho đất nước cho dân tộc.
Chiến tranh là gì, có phải chăng chiến tranh là việc làm vô nghĩa và phi lí nhất, người ta lấy đi sự bình yên hạnh phúc trong từng gia đình, trong từng con người, tạo nên sự hy sinh để có được sự yên bình cho một dân tộc, bao giờ mới chấm dứt khi mà ngay từ lúc còn nhỏ anh đã không nhìn thấy được mặt Cha, không cảm nhận được tình thương đúng nghĩa của một người Cha dành cho gia đình, rồi đau thương, rồi mất mát kéo dài bao nhiêu chục năm trời, để rồi đến lượt Anh cũng nhân danh là nghĩa vụ cao cả, nhân danh sự đấu tranh hào hùng của một người Lính cùng với hàng vạn người Lính, lại tiếp tục đi theo con đường mà không bao giờ được quyền hy vọng là sẽ trở về trong nguyên vẹn hình hài và sự sống.
Tuổi thơ ơi , làm sao trở lại đây, để Anh có được những giờ phút vô tư với tất cả, để Anh có thể làm được rất nhiều điều mà Anh chưa bao giờ nghĩ ra được trong cuộc sống bình an. Mẹ rồi sẽ phải trằn trọc từng đêm trông mong và cầu nguyện cho Anh được an toàn ở cái nơi mà người ta chỉ nghe tên mà chưa bao giờ biết đến. Rồi Nàng, cô em gái dịu dàng bé bỏng như thiên sứ sẽ phải mòn mỏi như thế nào trong những ngày xa Anh. Trái tim của một thằng con trai đã trưởng thành rối bời và đầy trách nhiệm trong suy nghĩ .
Màu hoàng hôn nơi đây đẹp quá chừng! Anh nhìn những tia nắng cuối cùng kéo dài trên cánh đồng lúa. Thường khi Anh với chị Nhỏ cùng ngắm màu hoàng hôn để xem ai là người thắng cuộc trong một câu hỏi, mặt trời sẽ rơi xuống hẳn vào lúc mấy giờ chiều trong ngày .
_Em thích hoa sen lắm Anh Tân ơi! Em sẽ mặc áo cưới màu cánh sen khi lấy chồng, em sẽ cầm trên tay bó hoa sen trong ngày cưới, để thay lời em muốn nói rằng, tình yêu trong em tinh khiết như những búp hoa sen và sống trọn một đời với chồng của em.
_ Ùm! Anh sẽ làm phụ rể để đưa em về nhà chồng ha.
Chị Nhỏ chỉ cười cười mà không trả lời. Vô tư và hồn nhiên nên dễ dàng để thân nhau hơn, nhưng chưa bao giờ Anh nghĩ đó là tình yêu. Vậy mà ... Đợt gió lạnh hắt hiu đến chỗ Anh ngồi, không gian chung quanh thoang thoảng mùi hương cỏ cây và rơm rạ; đó đây bắt đầu bản giao hưởng đồng quê của đủ loại côn trùng, xa xa rời rạc vài cuộn khói lam chiều lãng đãng từ những gian bếp nhỏ, quẩn quít trước khi tan loãng vào không gian; chiến tranh chưa từng đến nơi đây mà sao sự chia cắt cứ như là mãi mãi.
Tiếng cá đớp mồi dưới ao sen chốc chốc đều đều trước khi trời tối; giờ này nếu chị Nhỏ đang ngồi bên Anh thì không biết sẽ là câu chuyện gì để nói với nhau, tình yêu đến kì diệu quá! Đúng là nó không báo trước cho ai bao giờ; mới hôm qua; không; mới sáng nay thôi. Anh còn chưa nhận ra được rằng trái tim của Anh sẽ lỗi nhịp mỗi khi Anh nhớ đến chị. Vậy mà giờ đây, nó hoàn toàn không còn có chút bình yên trong nỗi nhớ, rõ ràng hơn, đó là hạnh phúc khi nhớ đến người mình yêu cũng đang thật sự yêu thương mình.
_ Anh Hai về ăn cơm! Anh giựt mình với tiếng nói của Lộc, em trai út của Anh.
_ Ùm anh quên mất. Đi! Đi về út!
Đường làng quanh co những lối, lối nào cũng về đến nhà, hai anh em đặt bước chân trên con đường không phải đi ngang qua căn nhà của Hương, Anh cũng không hỏi gì Lộc hết.
_ Mai mốt Anh đi rồi Út ở nhà cố gắng học hành, chăm sóc cho hai mẹ và chị nghe không.
_ Hai Mẹ! Chị ...ủa là sao hả Hai.
_ Thì mẹ mình với bác Toàn, chị Hương nữa, biết không?
_ Nhưng sao lại gọi bác Toàn bằng Mẹ?
_ Thì hai nhà mình thân với nhau. Mình không có bố, chị Hương không có bố, gọi hai mẹ cho thân hơn.
_ Dạ! Em hiểu rồi anh Hai...
_ Ủa chứ con đi đâu mà lâu vậy Hai? Chiều giờ mất biệt, Mẹ tưởng con qua nhà bác Toàn dỗ em Hương.
_ Dạ! Con ngồi ngoài ao sen.
_ Một mình hả?
_ Dạ! Một mình thôi, mẹ không tin hỏi cu Út nè.
_ Mẹ sao lại không tin con, mà nếu con có ngồi với em Hương thì cũng có sao đâu, việc gì mẹ phải thắc mắc, lo lắng. Yêu thương nhau là chuyện bình thường, nếu hai đứa chịu, thì hai mẹ sẽ chu toàn mọi việc.
_ Việc gì hả mẹ? Chu toàn cái gì?
_ Thôi! Nếu vậy là không yêu thương rồi, vậy để sáng mai mẹ nói cho bác Toàn và con bé Hương nó biết, chứ cứ để nó thương thầm con trai của mẹ như vậy tội nghiệp cho nó. Để bác Toàn còn kiếm nơi khác cưới chồng cho con bé.
_ Không được đâu mẹ. Em Hương yêu con, Anh phản ứng một cách mạnh mẽ đầy bất ngờ.
_ Con bé đã nói với con hả, rồi con thì sao, con có yêu em nó hay đã có người khác? Mẹ cười thật tươi khi nhìn thấy phản ứng của Anh .
_ Con không biết phải làm sao đây...
_ Con biết rồi ...thằng Út lên tiếng. Giờ thì con biết rồi. Hèn gì hồi nãy Hai dặn dò con là phải học hành thiệt tốt, rồi còn phải thay Hai chăm sóc hai Mẹ. với. chị .Hương. Út cố tình kéo dài giọng ra trong những tiếng cuối cùng của câu nói.
_ Ngốc quá con trai. Yêu có gì xấu hổ mà phải che giấu. Gặp được một tình yêu đúng nghĩa và đúng người là điều rất khó trong cuộc đời. Chử yêu đâu có khó khăn để mà không chịu nói ra. Người ta có thể buồn và chấp nhận những điều không có được như mình muốn một cách dễ dàng, nếu điều đó chỉ mới bắt đầu trong nỗi ước mơ. Nhưng người ta ai cũng sẽ cảm thấy đau buồn và mất mát khi họ không nhận được kết quả tốt đẹp với điều họ mong muốn có, một khi điều mơ ước đã trở thành niềm hy vọng quá lớn theo thời gian. Hai con có hiểu được điều mẹ nói không?
_ Con hiểu nè, vậy nếu Hai hông yêu chị Hương thì Út sẽ yêu chị Hương. Út sẽ nói chị Hương chờ Út trở thành bác sĩ . Út sẽ cưới chị Hương làm vợ Út. Út nói thiệt đó, Mẹ với Hai cứ chờ mà coi.
_ Thằng nhỏ này, ai nói là Hai không yêu chị Hương...
_ Mẹ thấy chưa. Út giúp mẹ nghe được câu trả lời rồi đó.
_ Ờ ha. Út giỏi thiệt đó! Mẹ vừa cười vừa nói.
_ Con sợ chiến tranh, con sợ thêm một người phụ nữ phải gánh chịu nỗi đau vì con.
_ Sai rồi con trai. Không phải là nỗi đau, mà là có cả hạnh phúc, hạnh phúc với những điều mình đã có được trong đời. Mẹ hạnh phúc vì mẹ đã có được tình yêu của Ba con. Mẹ hạnh phúc vì mẹ đã được làm mẹ hơn những người không bao giờ được biết đến cảm giác yêu thương và cảm giác được trở thành một người mẹ. Mẹ hạnh phúc vì mẹ xứng đáng với sự hy sinh của Ba các con. Mẹ hạnh phúc vì giờ đây mẹ đang ngồi với hai đứa con, món quà vô giá mà Ba các con đã dành tặng riêng cho mẹ. Đối với mẹ, Ba con không hề mất, ba con luôn luôn tồn tại trong cuộc sống của mẹ; đó là các con. Hãy đến với Hương, hãy cho và đón nhận tình yêu thuộc về hai đứa, hãy cho Hương có được hạnh phúc đúng nghĩa như Ba đã cho mẹ. KHÔNG PHẢI MỘT LẦN. KHÔNG PHẢI NHIỀU LẦN. KHÔNG PHẢI BAO NHIÊU LẦN. KHÔNG PHẢI CÓ. KHÔNG PHẢI MẤT ĐI. Mà là MÃI MÃI. DÙ LÀ VÔ HÌNH. Đi đi con trai của mẹ.
_ Mẹ Giàu đâu, xem như thế này được chưa? Giọng nói lớn tiếng của bác Toàn ngay khi vừa vào nhà. Ơ, vẫn đang còn ăn cơm à! Thôi thôi, Hai, con để đấy, chạy sang nhà trông con bé dùm bác. Để hai mẹ với thằng ÚT bàn tí việc, đi đi con trai! Bác Toàn vừa nói vừa đẩy anh ra cửa .
Anh bước đi trên lối mòn quen thuộc, cái lạnh nhẹ nhàng vừa vặn xoa dịu chút nóng lạnh trong trái tim, đoạn đường từ nhà qua bên đó không có dài và cũng không quanh co, mặc dù nó không thẳng tắp, như con đường vào tình yêu của anh. Mà nếu như là mọi ngày thì giờ này chị Nhỏ đang ở bên nhà Anh, chứ đâu phải là vắng lặng như thế này. Tự nhiên Anh thấy mình yếu đuối lạ lùng, phải nói gì đây khi đối diện, phải như thế nào nếu chị nhỏ sẽ khóc, cái gì Anh cũng có thể chia sẻ được như từ nhỏ đến giờ, nhưng khóc vì yêu làm sao chia sẻ được, không lẽ gặp nhau rồi cùng nhau khóc ... Thôi thì cứ kệ đi, trái tim như thế nào sẽ sống thật như thế đó .
Cộc , cộc, cộc... Ủa tự nhiên sao phải gõ cửa, điều này anh chưa bao giờ làm, vì sự hiện diện của anh trong căn nhà này, vốn là điều tự nhiên như căn nhà anh luôn luôn có mặt của chị nhỏ. Mình kì thiệt chứ... Anh đẩy cửa và chị mở cửa. Cùng lúc theo nhịp đập của con tim khi họ nhìn thấy nhau; điều kì diệu là đây; không cần phải nói, không cần phải nghĩ , không hỏi han rào đón trước sau, không cho phút giây ngỡ ngàng kịp đến, không tất cả những điều không. Chỉ là hai trái tim đã nhận ra nhau vào đúng lúc, đúng thời khắc của cái gọi là tình yêu. Anh đón nhận chị nhỏ vào trong tim của mình bằng nhịp đập trong trái tim cũng đầy đặn yêu thương cũng như chị nhỏ đón nhận Anh...
CÓ GÌ ĐẸP TRÊN ĐỜI HƠN THẾ ,
NGƯỜI YÊU NGƯỜI , SỐNG ĐỂ YÊU NHAU ...
Mảnh trăng khuyết của những ngày đầu hạ đang mĩm cười chứng nhận một tình yêu. Hàng dừa vẫn điệp khúc của một bản nhạc giao hưởng tình yêu, tiếng gió lùa vào đám bụi tre trước sân nhà hòa quyện vào nền nhạc dừa trên cao, tạo nên một giai khúc nhịp nhàng, sâu lắng, dịu dàng trong thời khắc ghi dấu một tình yêu nở hoa đầu đời. Cỏ cây, hoa lá cũng ngát hương nhiều lắm trong đêm tối. Ao sen ngoài kia cũng trở mình đón nhận một làn gió mới, để sắc hồng sẽ đậm đà hơn nhiều nhiều trong chiếc áo cưới cô dâu. Tất cả khoảng không gian thần tiên này, phút chốc đã sáng rực, hân hoan, ấm nồng trong nụ hôn đầu đời trọn vẹn và nồng ấm của một tình yêu. Hạnh Phúc là đây, đầy đặn yêu thương, hòa quyện tận cùng và sâu lắng đến... Tận Cùng.
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
( hết tập 03)🌸🌸🌸
*
Ảnh của tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét