Mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
*
Hoàng Hạc Dưới Trăng
6 tháng 2, 2018 ·
** CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU ***
*
(Tập 02)
Bờ tre , giếng nước, ao sen,
Đường làng, gốc rạ thân quen trọn đời.
Anh và chị Nhỏ cũng như rất nhiều những con người khác, được sinh ra, lớn lên từ một vùng quê hương yêu dấu, hai nhà ở hai đầu ngõ của con đường làng. Làng quê Việt Nam thường đầy rẫy những bụi tre xanh rờn lấy bóng mát, thuở xa xưa, trẻ em thấp hơn nhau một vài phân đều cùng chung một lớp học; đoạn đường từ nhà đến lớp học, con đường làng quanh co với thật nhiều khoảng xanh mát dịu của những bụi tre. Sáng sớm tinh mơ anh thường đợi chị nhỏ trước sân nhà, đồng lúa ngát xanh, cánh cò bay lả bay la dọc hai bên lối mòn là con đường dẫn bọn trẻ trong làng đến với bài học vỡ lòng đầu tiên về tình yêu chan chứa với quê hương, làng xóm của mình.
Năm tháng qua đi với tất cả những vui buồn thuộc về kĩ niệm, lũy tre làng xanh ngút ngàn tầm mắt, anh và chị nhỏ cùng lũ trẻ cũng trưởng thành một cách tự nhiên, nấc thang của cuộc đời luôn luôn có nhiều cung bậc khác nhau trong cảm xúc. Có sự gắn kết bền bỉ như một thói quen lâu đời trong cuộc sống, có sự chia xa bởi hoàn cảnh và những ngặt nghèo của số phận. Người ta trong cuộc sống hàng ngày, gắn kết lâu dài trong một mối quan hệ chưa chắc gì sẽ là yêu nhau, thường thì con người hay nhàm chán với những hiểu rõ tận cùng về một người khác, con người sinh ra luôn luôn có sẵn bản tính tò mò, vì vậy khi đã quen thuộc với tính cách của một người, sự bình thường với cảm xúc là lẽ đương nhiên. Nhưng đâu đó trong cuộc sống này, vẫn còn tồn tại một tình yêu đúng nghĩa; nó đến một cách tự nhiên như hơi thở và tự lúc nào chính người trong cuộc cũng không thể nào biết được. Anh và chị nhỏ miệt mài với tuổi thơ trong khoảng trời vàng son vô tư mà không cần nghĩ đến ngày mai, tình làng, nghĩa xóm; sự thân thương của hai gia đình, sự trêu đùa của đám bạn cùng quê và của cả những người lớn, như đã hình thành một tình yêu giữa hai người tự nhiên như là ngọn cây, bờ cỏ giữa một làng quê thanh bình trong thời chiến.
Nhà anh chỉ còn Mẹ và một đứa em trai nhỏ hơn Anh vài tuổi, trong nỗi nhớ mơ hồ của anh, hình dáng cao lớn của một người đàn ông xuất hiện trong nhà vào một đêm mưa bất chợt, tuổi trẻ vô tư hồn nhiên khi anh nhận thấy bụng Mẹ ngày một lớn dần, anh náo nức, hồ hỡi cùng với Mẹ đón mừng đứa em trai chào đời sau đó không bao lâu. Lần thứ hai, anh nhìn thấy người ta đưa về cho Mẹ một người đàn ông đã không còn biết gì với tấm thân tàn phế bởi súng đạn quân thù, anh nhận ra được người đàn ông của đêm mưa gió trước kia, anh được mọi người dặn dò phải gọi bằng Ba trong câu chuyện hàng ngày, anh nhìn thấy Mẹ già đi trong sự tần tảo hàng ngày, và lo lắng chu đáo cho Ba. Cái điều mà Anh luôn luôn thắc mắc trong những ngày tháng đó, đã bắt anh phải hỏi Mẹ mình một câu hởi chân thật nhất.
_ Mẹ àh! Sao Mẹ lại vui mừng khi phải chăm sóc một người sắp chết như vậy?
_ Tại vì đây là Ba của hai anh em con.
_ Nhưng Ba chưa bao giờ có mặt trong nhà mình, Ba không bao giờ phải làm những việc mà Mẹ đang làm cho chúng con.
_ Bởi vì Ba phải làm một việc cao cả hơn những việc mà mẹ đang làm. Khi nào lớn lên cơn sẽ hiểu, còn bây giờ con phải luôn luôn ghi nhớ rằng. Ba con là một người Cha vĩ đại nhất.
Và rồi Ba lại ra đi cũng trong một đêm mưa gió não nề, chỉ khác là, lần này Ba sẽ không bao giờ trở lại. Ba anh vĩ đại như thế nào anh chưa biết được, nhưng với anh, Mẹ anh mới thật sự là người để cho Anh phải luôn luôn tự hào, kính phục và yêu thương trọn đời vì sự vĩ đại mà Anh đã nhìn nhận trong cả cuộc đời của anh. Một mình Mẹ lo lắng chu toàn cho Ba anh đến nơi an nghỉ cuối cùng. Những năm tháng sau đó, Mẹ vẫn tần tảo nuôi lớn hai anh em của anh. Những đêm về sáng trong nhiều lần bất chợt thức giấc, anh thấy Mẹ vò võ một mình xem đi, xem lại một cuốn vở đã củ kĩ trang bìa.
Khi bụi tre trước sân nhà đã tỏa bóng che phủ được hết cả căn nhà và hết cả khoảng sân trước, khi đứa em trai biết đọc được những trang sách đầu tiên, là lúc anh và em mình biết được những gì trong cuốn vở mà Mẹ vẫn đọc hàng đêm. Mỗi tối truớc khi ngủ, Mẹ bắt anh phải đọc một câu chuyện mà Ba anh đã viết trong những ngày ở chiến trường xa.
_ Mẹ muốn con đọc , để con cảm nhận được tình cảm yêu thương của Ba luôn luôn dành cho mẹ con mình. Mẹ muốn con đọc, để con hiểu được vì sao mẹ dùng hai từ vĩ đại khi nói đến Ba của con. Mẹ muốn con xem, để một lúc nào đó, con phải bước vào con đường Ba con đã đi, con sẽ ghi nhớ những điều Ba con đã làm cho tất cả chúng ta có được yên bình và hạnh phúc, để con nhận ra được con phải đi như thế nào cho đúng nghĩa của sự hy sinh...
Và rồi Anh đã đọc, anh uống trọn từng lời trong nhật ký của Ba, anh tự hào theo từng dòng tâm sự, anh tự nhiên trong dòng nước mắt chảy dài khi thấu hiểu nỗi nhớ mong da diết về người thân thương, ruột thịt của những người lính xa nhà. Anh cảm nhận được như là một sự gần gũi thân thương với những lời Ba nói với anh qua giòng tự sự của chính mình... Anh đọc đi đọc lại như chính Mẹ anh đã từng đọc như vậy vào những đêm Hè giấc ngủ không trọn vẹn. Anh luôn tự hào, ngẫng cao đầu khi mọi người nhắc đến Ba của anh. Anh thấy mình xứng đáng nếu có ai đó nói rằng, hai anh em nhà nó giống Ba nó như đúc.
Thời gian là người bạn duy nhất luôn đồng hành với con người, nó không dừng lại ở sự buồn vui, đau thương và hạnh phúc; nó đi qua khi người ta muốn níu giữ, nó không nhanh với những điều con người mong muốn, nó không chậm với những mộng ước xa vời, mà đúng thời khắc cho tất cả mọi việc trong cuộc sống. Chiến tranh cũng là một điều nằm trong qũy đạo của thời gian, chiến tranh tàn phá trên nhiều vùng quê của đất nước. Anh lại phải ra đi, anh lại phải gánh vác trách nhiệm còn dang dở của những người hy sinh cho dân tộc, trước anh.
Cái ngày Anh nhận giấy tuyển quân là một ngày đầy nắng, anh và hai , ba , bốn , năm... mười thằng bạn trong cái làng quê yên bình chưa bị đạn pháo của chiến tranh dòm tới, chuẩn bị cho một tháng trước khi lên đường làm một người lính. Làng quê rộn ràng mặc dù đó là điều không ai muốn, người ta vốn sống yên bình từ xưa giờ, vậy mà, sự lo lắng, bồn chồn cho những điều không dám nói ra đã hiện diện nơi đây; nó đến để người ta nhận ra được rằng, đứa con trai bình thường mỗi ngày giờ đây đã thật sự trưởng thành; nó đến để người ta nhận ra sự trả ơn cho nước nhà, trong khi những con người tạo ra chiến tranh đã quên không chịu suy nghĩ rằng. Sự hy sinh của người Lính trong nhiều thế hệ đã và sẽ không có điều gì bù đắp lại được. Và nó đến để cho Anh bất chợt nhận ra được rằng, anh sắp phải xa cái điều mà trong Anh đã trở thành hơi thở... Đó là Chị.
Anh nhìn vệt nắng chiều phai, mùi rơm rạ nồng nồng trong không gian, chùm hoa khế đung đưa theo cơn gió nhẹ, mùa Hè đã đến rồi đây, nghe trong gió đã ngân nga điệp khúc của đám ve sầu, một cảm giác mới lạ chưa từng có, mà sao lại tràn đầy trong buồng tim đến như vậy, nỗi nhớ về chị bây giờ rõ ràng không giống như nỗi nhớ vừa sáng sớm nay, vẫn nhiều, vẫn vui, nhưng tại sao nó lại êm đềm, tha thiết quá; chưa bao giờ ánh mắt sáng ngời, nụ cười trẻ thơ, hàm răng tăm tắp và mái tóc của chị lại trở nên gần gũi và quyến luyến trong anh như nỗi nhớ lúc này.
_Chậc... Không được, biết con nhỏ có nhớ như mình không. Tào lao, cho qua là đúng nhất. Bây giờ mà nói yêu, lỡ ngày mai ra trận... Anh giựt mình nghĩ đến điều vừa nghĩ ,không được, không được, còn Mẹ nữa, không thể để cho mẹ phải lo lắng nhiều, cứ như vậy đi, biết đâu chừng chưa hết một tháng mà chiến tranh chấm dứt thì sao. Anh với tay ngắt những chùm hoa khế gom lại thành một bó nhỏ, bước ra sau nhà, anh nhổ vài cây sả, gộp chung lại để chiều nay đưa sang nhà cho chị nhỏ nấu nước gội đầu...
_ Làm sao có chuyện như vậy, làm sao, làm sao? Bà Giàu đâu rồi, không biết làm sao bọn trẻ trong xóm bảo rằng thằng Tân nhà mình sắp sửa vào Lính, vậy là con bé Hương khóc như mưa, như gió từ trưa đến giờ. Tôi phải dỗ dành để tôi chạy qua đây xem thử , sao không nói cho tôi biết với bà Giàu.
Anh nghe rõ ràng từng tiếng một của mẹ chị trong nhà. Bất ngờ lớn trong anh, như vậy là sao? Khóc... Có nghĩa là yêu, có nghĩa là giống như cái tâm trạng rối bời trong anh.
_ Tôi cũng mới nhận được gấy thông báo lúc trưa, định tối sang nhà bà chơi rồi nói chuyện.
_ Tôi không biết được đâu, bà bảo thằng Tân sang nhà mà dỗ nó, tôi chịu thua, khóc sưng cả mắt mũi rồi!
_Dạ! Cháu cũng định sang đây, cháu đem hoa khế cho em gội đầu...
_ Ừ thì đi đi, bác sốt ruột lắm, nhìn nó khóc... thôi đi đi, đi đi!
Con đường vẫn y nguyên chiều dài của nó, vậy mà sao hôm nay anh lại cảm thấy nó dài hơn, mọi lần cũng chùm hoa khế đong đưa theo bước chân qua cho con nhỏ gội đầu vô tư, vậy mà sao bây giờ, tự nhiên lại ngập ngừng như sợ có người biết; bờ tre rợp bóng mát rượi chạy theo cơn đường làng; vậy mà trong anh cứ như nóng sốt từng đợt, sóng lúa dập dìu theo cơn gió nhẹ trên cánh đồng đẹp và dịu dàng y như mái tóc của con nhỏ... Ủa trời! Sao lại nghĩ tới nữa vậy trời! ...bước chân cuối cùng tới cửa, anh nghe tiếng thút thít nhẹ nhẹ trong nhà, lách mình nhẹ nhàng qua một bên, nhìn trộm vào, anh thấy chị nhỏ đang ngồi trên ghế, mái tóc dài vờn quanh, vờn quanh, con mèo nhỏ nằm bên cạnh; chị nhỏ khoanh hai bàn tay xuống bàn, mắt nhìn xa xăm như đang trông ngóng, đôi mắt sưng húp, đỏ mọng, lần đầu tiên anh ngắm nhìn chị thật kĩ , chị đẹp đến ngỡ ngàng trong mắt anh. Chị nhỏ đưa tay chùi nước mắt...
_ Sao lâu vậy hả Miu. Miu nói đi, anh ấy có phải đi lính hông, anh ấy có phải xa cả nhà hông, rồi ai hái hoa khế cho chị tắm gội, rồi ai dẫn chị qua cầu khỉ để chị hông rớt xuống ao, rồi ai hổng để tụi nó ăn hiếp chị, rồi ai bắt cá cho miu ăn, hìc hic, rồi ai để cho chị nhớ, rồi ai nghe chị nói yêu khi mà mẹ cho phép nói nè... Sao lâu vậy miu, mẹ đi lâu vậy, hay là anh Tân hông bị đi lính, vái trời cho anh Tân được ở nhà, chị và miu sẽ xin Trời, Phật cho mình chết sớm hơn hai năm để anh Tân hông bị đi lính miu hơ, chị một năm, miu một năm...
Anh bàng hoàng tận cùng của nỗi bàng hoàng, tình yêu là đây sao? Tình yêu trong nhịp thở, tình yêu trong sự gần gũi hàng ngày mà Anh đã vô tư không nhận ra, mùi hương nhẹ nhàng của bông hoa khế nơi tay anh tinh khiết và dịu dàng như người con gái đang ngồi kia, nói nói với giòng lệ rưng rưng về tình yêu dành cho một người là Anh . ( Hết tập 02 )
Ảnh:
Tác giả HHDT & anhminh họa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét