Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU ( Tập 01)/ Hoàng Hạc Dưới Trăng

 Mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.

Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
*
Hoàng Hạc Dưới Trăng
6 tháng 2, 2018 ·


*** CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU ***
( Tập 01)
Tôi tìm đến Anh vào một buổi chiều già hơn nửa mùa Xuân. Không khí của những ngày cuối năm vùng ngoại ô rộn ràng đón Tết hơn ở thành phố. Cái lạnh đột ngột làm chậm đi sự nở rộ của một mùa hoa Xuân, vì vậy tôi vẫn cảm nhận được chút ấm nồng trong màu hồng Mai Anh Đào giữa đất trời cao nguyên.
Anh taxi đồng ý chờ đợi tôi sau khi nghe tôi nói về chuyến xe này của tôi, đến vùng ven đô. Anh thả tôi xuống đầu một con dốc nhỏ, tôi bắt đầu bước chân trên lối mòn đầy những bụi hoa mắc cở và dây leo màu vàng hoa Mắt nai. Bờ cỏ ven hai bên đường ướt sũng nước tưới của những dây tưới tự động, một nơi rất nhiều những vườn rau sạch và vô vàn các loại hoa, tôi hít một hơi thật sâu để hứng trọn không khí trong vắt nơi đây, sắc hồng của hoa Mai Anh Đào quẫn quanh cái nơi tôi đang hiện diện, từng bước chân thoải mái tôi đã nhận ra được căn nhà gỗ đậm chất ngày xưa của Dalat, lớp sơn dày hơn mỗi năm khi mọi người chuẩn bị bộ măt mới cho căn nhà vào mùa Xuân đến. Dừng chân một chút, tôi ngắm nhìn chung quanh, bạt ngàn những vườn hoa đủ loại để chuẩn bị bán Tết. Những ngôi nhà nhỏ thấp thoáng, chen lấn vào khu rừng hoa và hoa.
Rẽ qua một lối mòn, tôi tìm được nhà của Anh sau khi hỏi thăm những người hàng xóm, cái cổng rào với giàn hoa vàng Vô Tâm thu hút thiện cảm đầu tiên của tôi, một bé gái đón tôi thật dễ thương và lễ phép.
_ Con chào Cô. Cô tìm ai ạh.
_ Con gái dễ thương. Cô muốn hỏi nhà của mẹ Châu.
_ Mẹ Châu là mẹ của con, nhưng bây giờ không có nhà, chỉ còn Bà của con, mà Bà con lại chẳng biết gì đâu ạh.
_ Không sao. Cô sẽ chờ mẹ Châu, thế Bố thì sao?
_ Bố đi Dalat mua đồ Tết cho con.
_ À! Vậy Cô cháu ta cùng chờ bố mẹ về nhé!.
Tôi chủ động bước tới bộ bàn ghế gỗ ngoài sân dưới gốc cây trứng gà đang trĩu quả.
_ Bây giờ cô sẽ mời con ăn kẹo, con có thể mời bạn của con đến ăn cho vui, nhưng trước hết, con phải mang bánh vào mời Bà, sau đó chúng ta sẽ cùng ăn, đồng ý không?
_ Nhưng không ai trông nhà để con đi mời bạn.
_ Yên tâm đi, cô sẽ ra cổng đứng chờ con về. Mình phải chia sẻ niềm vui với bạn của mình, con sẽ thấy rằng, bạn con sẽ yêu con nhiều hơn. Tin vào cô.
_ Thế thì cô cứ ngồi đây không việc gì phải ra cổng, con sẽ về ngay.
_ Đồng ý! Tôi xoa đầu con gái nhỏ.
Một thoáng mong manh khi vệt nắng chưa cảm nhận được sự đón nhận của lá, thì con bé đã về, nhiều hơn nhiều như tôi đã nghĩ , cao thấp đủ cở của cái gọi là thế hệ con cháu và cả chắt nữa, của chúng ta. Cũng may là tôi đã biết trước điều này,
_ Các bạn nhỏ của tôi ơi, bây giờ tôi mời các bạn sẽ cùng vui với ...gì ta , cô chưa biết tên con gái. Tôi hỏi bé con.
_ Con tên Quỳnh Anh.
_ Rồi, cô mời QA chia đều quà cho các bạn cùng vui với nhau nhé!
Con bé ngoan ngoãn chia hết số bánh kẹo mà tôi đã mang theo dự phòng, trẻ con luôn luôn là Thiên thần trong sự vô tư của chúng, những viên kẹo Chíp chíp đã đem đến cho bọn trẻ một chút ngạc nhiên đầy thú vị khi bỏ vào miệng và rồi tất cả đã quên mất sự hiện diện của tôi. Tôi ấm lòng trước sự vui vẻ của bọn trẻ.
_ Trời đất, xuống tới đây hả nhỏ.
Chị về trong tiếng cười và lời chào đon đả khi nhìn thấy tôi. QA hư quá, sao không gọi mẹ về.
_ Con bảo nhưng Cô không chịu.
_ Được rồi mà, em rảnh rỗi thời gian. Chơi với các cháu cũng vui mà .
_ Nhỏ là vậy, yêu con nít hơn yêu mình. Vào nhà đi em, hôm nay chủ nhật chị cũng không đi làm, vừa chạy sang nhà hàng xóm.
Tôi vào nhà và nhìn thấy Bà cụ đang ăn bánh, mái tóc bạc phơ , người nhỏ nhắn, ánh mắt mơ hồ về một khoảng trời xa xăm trong quá khứ, tôi nhận ra được sự chịu đựng hao mòn của những bà mẹ trong thời chiến tranh, sự hy sinh thầm lặng trong một thân thể nhỏ bé, tôi ôm nhẹ bà thay cho lời chào hỏi .
_ Chị. Đây là...
_ Ùm. Mẹ đó, mẹ của tất cả gia đình anh chị.
_ Em hiểu mà chị.
_ Nhỏ vẫn vậy không già, không trẻ nghen, hay thiệt đó.
_ Sao được chị. Màu thời gian có chừa ai đâu.
_ Biết vậy sao không tìm cho mình một nửa còn lại đi.
_ Tìm hông ra, xuống nhờ anh chị nè.
_ Chấp nhận cái tương đối đi, là sẽ gặp được ngay.
_ Thì tương đối nhưng không có ai rảnh hết, người ta bận rộn với người của họ hết rồi.
_ Lâu lắm rồi chứ không phải chuyện chơi đâu, từ ngày chị quyết định rời bỏ làng xóm cũ nhỏ hơ.
_ Dạ. Bây giờ phải dùng từ ...ngày xửa, ngày xưa được rồi.
_ Nói thiêt hôm chị thấy hình trên facebook. Cứ nghĩ là nhỏ , nhưng không chắc chắn, đến khi anh vô tình đọc tự truyện của nhỏ, anh thấy nhỏ viết về khung cảnh xung quanh, anh đọc cho chị nghe, chị tin chắc là gái của ngày xưa, anh biểu chị kết bạn coi sao, không ngờ con nhỏ đồng ý, chị với anh vào xem trang facebook cá nhân, vậy là mừng vì gặp lại được người quen, mặc dù nó nhỏ hơn mình. Khi chị nói với anh, chị muốn kể cho nhỏ nghe câu chuyện của anh và chị, anh vui lắm nhưng không hy vọng.
_ Anh nói, biết được nó bây giờ ra sao, nó có chịu nói chuyện với mình hay không, mà truyện với thơ cho mình.
_ Thì em sẽ gửi tin nhắn trước, nếu nó đồng ý nói chuyện thì em kể. Vậy mà nhỏ đồng ý thiệt. Khi anh chị xem truyện Yêu Trong Đoạn Kết của nhỏ viết, chị quyết định kể cho nhỏ nghe đó gái. Vì anh và chị muốn rằng. Đứa con trai duy nhất của ba người, sẽ luôn luôn tự hào về những người bố, người mẹ của nó. Nhỏ viết cho chị nghe!
_ Hông viết em xuống đây chi Bà. Nhưng em muốn được nghe anh kể về cái thời khắc người kia chết trên tay ảnh. Em muốn nhìn thấy sự thật cảm xúc của ảnh, dù chỉ là nhắc lại quá khứ. Có như vậy em mới viết được bà ơi!
_ Đúng là con nhỏ của ngày xưa, hồi đó chị có nói với cả nhà mình, nhỏ phải trở thành cô giáo dạy văn mới đúng. Chị vẫn nhớ cái giọng đọc thư của gái ngày xưa. Từ hôm nhận ra nhau trên facebook, chị luôn miệng kể cho anh nghe về cái thời xa xưa đó, ảnh ghiền luôn, cứ nhắc chị canh chừng truyện của nhỏ đăng trên facebook. Ảnh nói ....
_ Ba về! Ba về mẹ ơi! Con bé cắt ngang cuộc trò chuyện của chị và tôi.
_Hoàng Hạc đúng không? Anh hỏi ngay khi nhìn thấy tôi.
_ Da Anh.
_ Ôi trời! Vậy là khỏi mắc công giới thiệu rườm rà.
Tôi thấy anh bước đến ôm mẹ vào lòng và hôn nhẹ lên má của mẹ. Đầy đặn cảm xúc trong tôi.
_ Hai ba con làm gà đãi khách giúp em nghen...
_ Không đâu Chị. Em có mang theo đầy đủ mồi rồi. Cả nhà mình chỉ việc ngồi nhậu và nhắc đến tình yêu thời trai trẻ thôi.
_ Ơ, lanh chanh quá hơ...
_ Không phải vậy. Giờ chị nghỉ đi, bắt gà làm thịt, nấu nấu, nướng nướng, đến bao giờ em mới nghe được câu chuyện thầm kín, bí mật của hai người; lần sau em xuống sẽ ở lại ăn hết gà, đến vịt, ăn luôn trứng của hai tụi nó rồi em mới về.
Cả anh và chị cùng cười theo câu nói của tôi .
_ Mà em đi xe máy xuống hả gái. Anh gọi tôi một cách tự nhiên theo chị.
_ Em đi taxi, họ đợi em mà!
_ Anh thấy có chiếc taxi ngoài ngõ, nhưng không biết là đợi em, để Anh bảo họ về, lát Anh với chị đưa em về. Như vậy đở sốt ruột.
Tôi và chị sắp xếp thức ăn. Chị tranh thủ đút cơm cho Bà, hai mẹ con nói với nhau chuyện chỉ có hai người hiểu được để chia sẻ cùng nhau bao nhiêu năm trời đã qua, tôi ngồi xuống bên cạnh, chị nói nhỏ điều gì đó với Bà. Nhìn qua tôi một chút rồi bà nắm bàn tay của tôi, cùng với nụ cười hiếm hoi và một chút rạng ngời trong ánh mắt ...
_ Em biết không. Rừng đại ngàn là Người giữ bí mật tuyệt đối đầy tin tưởng nhất, bởi vì cái màu xanh trùng trùng, điệp điệp đó chính là Người đã gắn bó, cảm thông, chia sẻ những buồn vui, những đau thương mất mát, những hồi hộp lo sợ, những nỗi nhớ quặn thắt ruột gan về gia đình và những người thân yêu. Chia sẻ những bí mật riêng tư, những ước ao trong giờ phút yên bình hiếm hoi của cuộc chiến, những lời thề, danh dự và giây phút quyết tử cho sự sống còn của một dân tộc. Chia sẻ trọn vẹn tận cùng tất cả cảm xúc với những người LÍNH của bọn anh...
Anh bắt đầu kể cho tôi nghe về những điều anh và chị muốn tôi viết nên một câu chuyện, để gửi đến đứa con trai đang xa nhà, niềm tự hào của một gia đình mà nó được sinh ra từ tình yêu và sự hy sinh của hai người Cha và một người mẹ ...
CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU. Em sẽ đặt tên câu chuyện em viết về nhà mình. Tôi nói với anh chị khi tôi về đến nhà trong cái siết tay thật là ấm áp của tình thân, tôi thấy ánh mắt anh lóe lên một tia sáng khi tôi đồng ý viết, ấm áp quá chừng khi nhìn thấy được hạnh phúc của người khác, với cái điều mình muốn được làm cho họ, mặc dù Dalat mấy hôm nay lạnh giá, rét mướt đến tận cùng.
Tôi cuộn mình trong chăn ấm, nghĩ ngợi thật nhiều đến một tình yêu quá tuyệt vời trong chiến tranh, tôi nghĩ đến người Mẹ già đang sống những ngày tháng yên bình, nhưng chắc gì trong nỗi nhớ là sự bình yên của tâm tưởng. Tôi nghĩ thật kỹ đôi mắt của Anh khi anh nhớ lại cái chết của người đồng đội trong tay anh. Đây chính là điều tôi muốn phải nhìn thấy được, để có một quyết định viết hay không viết. Tôi muốn đứa con trai của ba Người, và những đứa con của hiện tại trong đời sống này. Phải luôn luôn tự hào về những người Bố mỗi khi bất chợt đâu đó người ta nói về những người Lính.
Có thể câu chuyện tôi sắp kể sẽ có rất nhiều khiếm khuyết, nhưng tôi mong rằng, mọi người nếu đã đón nhận, thì hãy cố gắng cùng tôi, nhận ra được sự hy sinh cao cả của những người lính trong mọi thời đại, nhận ra được tình yêu của họ đẹp đẽ vô cùng, nó vượt qua những riêng tư thầm kín trong mỗi một cuộc đời, để giữ lại được thanh bình và hạnh phúc cho Nhân loại và cho tất cả chúng ta. (hết tập 01)
*
Ảnh minh họa:
Tác giả: Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Tranh Hoàng Hạc và Trăng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét