CẢM TÁC MÙA ĐÔNG
Cây tựa thủy tinh, dát bạc ròng,
Vì ôm tuyết giá của mùa Đông.
Nắng lên lấp lánh, màu Tiên Cảnh,
Đêm xuống lung linh, sắc Núi Bồng
Màn mắc mái nhà, màn thạch nhũ,
Tuyết rơi xuyên lá, tuyết đươm bông.
Giáng Sinh rực rỡ rồi Năm Mới,
Sưởi ấm lòng nhau, Tết Cộng Đồng!
Khôi Nguyên
HỌA 1: Mùa đông Noel
Cây tựa thuỷ tinh ánh ngọc ròng,
Vì chưng băng giá phủ đêm đông.
Nắng mai lấp lánh tan sương lạnh,
Đêm tối Noel pháo bập bềnh.
Sương chụp mái nhà rơi thạch nhũ,
Tuyết vào khe cửa ngỡ như bông.
Giáng Sinh rực rỡ em khoe áo,
Sưởi ấm lòng nhau chẳng bất đồng. Nguyễn Cang
*****
Cây tựa thuỷ tinh ánh ngọc ròng,
Vì chưng băng giá phủ đêm đông.
Nắng mai lấp lánh tan sương lạnh,
Đêm tối Noel pháo bập bềnh.
Sương chụp mái nhà rơi thạch nhũ,
Tuyết vào khe cửa ngỡ như bông.
Giáng Sinh rực rỡ em khoe áo,
Sưởi ấm lòng nhau chẳng bất đồng. Nguyễn Cang
*****
Lung linh tuyết trắng tợ tơ ròng,
Tuyết phủ tư bề hiện cảnh Đông.
Dáng đẹp môi tươi cười nũng nịu,
Duyên xinh mắt biếc cõi non bồng.
Cành khô tuyết phủ thân mềm mại,
Gió lạnh chim sầu tổ trắng bông.
Tuyết đến mang về thêm nỗi nhớ,
Vi vu tuyết vẳng tiếng tơ đồng.
Hồ Nguyễn
Từ ấy chia ly mấy kỷ ròng (1)
Sang sông, lòng buốt suốt, mùa Đông.
Phải chăng chưa hết sầu trên tóc?
Nào biết phiêu linh kiếp cỏ bồng!
Tóc bạc núi kia còn trẻ mãi, (*)
"Hoa đào năm ngoái", ngậm ngùi bông.
Tình xưa hương sắc dù phai nhạt,
Hồn mộng luôn tha thiết chữ "đồng"
Ngân Triều Hậu Nghĩa
(1) một kỷ có 12 năm.
(2) Lấy ý "mây giăng đầu núi" và cặp từ tố "núi non"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét