Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Chút khói ru đời (Tạp chí Văn Hữu, số 22, mùa Thu 2013) đàoanhdũng


Ngày 17 tháng 12 năm 2013

Chút khói ru đời

(Tạp chí Văn Hữu, số 22, mùa Thu 2013)

đàoanhdũng


1.

Tháng tám tây, trời Minnesota đã lành lạnh vào buổi chiều, ông bà phải mặc thêm áo len trong lúc đi dạo quanh bờ hồ. Hôm kia, khi thằng con gọi điện thoại nhờ ông bà đến nhà giữ cháu để vợ chồng nó đi xem baseball (1), bà mới thấy không khí hè vẫn còn lãng đãng đâu đây.
 
Gia đình thằng con ở cách nhà ông bà có năm bảy phút lái xe thôi, nhưng ít khi ông bà đột ngột ghé thăm, ngại xen vào đời tư của chúng. Biết vậy nên cứ đôi ba ngày, thằng con gọi qua Skype (2) để ông bà có dịp trò chuyện với cháu và thấy mặt chúng qua màn ảnh vi tính. Hôm ấy, màn hình vừa hiện lên đứa cháu gái đã nhanh nhẹn nói:
 
“Chiều thứ năm nội đến chơi với chị em con nhen nội. Ba má con mắc đi xembaseball.”
 
“Ừa, ông bà nội sẽ đến! Sao? Hai đứa có giỏi không?”
 
Con bé liếc mắt nhìn thằng em nó đang quơ tay chụp lên màn ảnh, hất tay em nó ra rồi mét:
 
“Dạ giỏi, nhưng mà thằng Yên phá quá, nội ơi. Cái gì nó cũng bốc, cũng chụp. Hôm qua nó làm bể cái bình bông chưng ở phòng khách rồi đó nội!”
 
Bà mỉm cười, nhìn đứa cháu trai đang bập bẹ nói, “Nội! Nội!”, sung sướng rầy “yêu” nó, “Thiệt là y hệt như thằng cha mầy hồi nhỏ!” Quay sang đứa cháu gái, bà nói:
 
“Ái Liên nói với ba má đừng lo cơm chiều cho hai đứa nhen. Nội sẽ nấu thịt kho với trứng rồi mang qua ăn cơm với chúng con luôn.”
 
Con bé cười thật tươi, vỗ tay:
 
“Ồ, yummy, yummy! (3) Con thích thịt kho.”
 
Nghe đứa cháu phát âm hai chữ “thịt kho” thiệt mắc cười nhưng lòng bà ngất ngây y như lần đầu tiên bà được tiền lì-xì của cô bác, hồi bà còn nhỏ xíu như nó.



2.

Nói chuyện với cháu xong, ông đưa bà đi chợ mua thịt heo ngay. Bà muốn mua thịt còn tươi và nấu nồi thịt kho trước một hai ngày cho nó thấm, mới ngon. Ông lại bày thêm dưa giá, nói đã đến lúc hướng dẫn đứa cháu gái vào “văn hóa” Việt qua món thịt kho dưa giá cuốn bánh tráng. Bà không ưng, nói bánh tráng dai nhách, cháu còn nhỏ, làm sao nó ăn. Vậy mà ông cứ mua gói giá sống cho bằng được. Thấy phát ghét nhưng mà... cũng thấy thương...

 

Chung sống với nhau hơn ba mươi năm, bà không phải “hầu hạ” ông chuyện ăn uống vì ông rất đơn giản, không đòi hỏi cao lương mỹ vị, hôm nào rảnh rỗi bà nấu các món ăn Việt Nam, không thì spaghetti, lasagna (4) ... Nồi thịt kho với trứng, ông ăn luôn trong ba ngày, nói vẫn thấy ngon. Nghĩ tức cười cho mình, lúc mới qua Mỹ bà thường nghe bài ca quảng cáo xe hơi Chevrolet trên truyền hình, “Baseball, Hot Dogs, Apple Pie, and Chevrolet”, mới biết đó là những món ưa thích của người bản xứ.  Năm xưa, khi đội nhà Twins tranh giải chung kết, bà chiều ba cha con, ngồi xem baseball trên truyền hình được có một lát, thấy trò thể thao này quá chậm nên bà chán ngấy, bỏ đi xuống bếp nấu nồi chè đậu, sướng hơn. Bánh apple pie (5) ngon thì có ngon, nhưng lâu lâu dùng một lần mới được, chứ ngày nào cũng ăn thì không có bà. Còn bánh mì kẹp hot dogs (6) bà nuốt không trôi, nó thua xa món dồi thịt heo ăn với cháo lòng của người Việt. Vậy mà khi cưới con dâu về, bà có chút ích kỷ, hờn mát khi biết nó không mặn mà các thức ăn Việt; chiều gia đình chồng, nó chỉ ăn cho có lệ mà thôi. Biết vậy, nhưng bà không tránh được ý nghĩ dù sao đi nữa bà cũng có mấy đứa cháu để nấu món Việt cho chúng nó ăn. Con Ái Liên đã mê thịt kho và phở rồi, còn thằng Yên cũng đã có mòi thích cơm hơn bánh mì.

 

 

3.

 

Ông bà lăng xăng bới cơm, lấy muỗng xắn thịt và trứng gà ra từng miếng nhỏ, bỏ vào chén rồi chan nước thịt kho lên, trộn lẫn với cơm cho hai đứa cháu. Ông giành đút cơm cho thằng nhóc, bà ngồi nhìn đứa cháu gái múc cơm ăn ngon lành. Ăn xong muỗng cơm, con bé ngẩng mắt nhìn bà, cười mỉm, cám ơn bà và hỏi:

 

“Sao nội chưa ăn cơm vậy nội?”

 

Bà trả lời cháu, mắt chơm chớp, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc:

 

“Nội nhìn con ăn cơm cũng đủ no rồi.”

 

Con bé ngơ ngác hỏi:

 

“Nội không ăn làm sao mà no được hả nội?”

 

Bà không biết nói sao cho cháu hiểu nên bèn lấy chén, bới cơm.

 

“Ừa, nội ăn cơm đây.”

 

Con bé hỏi tiếp:

 

“Hồi đó bà cố có nấu thịt kho cho nội ăn không vậy nội?”

 

“Có chứ, bà cố còn dạy nội nấu thịt kho để khi nội đi lấy chồng nội nấu cho ông nội con ăn...”

Bà muốn nói cho cháu nghe thêm nữa về món thịt kho nhưng đã nghẹn lời. Mới đó mà mẹ của bà đã ra đi gần một năm. Ước gì mẹ còn sống để thấy cảnh hai đứa cháu cố ngồi quanh mâm cơm, ăn món thịt kho trứng gia truyền của mẹ. Bà âu yếm nhìn đứa cháu gái, nó ăn thêm một muỗng cơm, im lặng trong giây lát, bỗng nó lên tiếng:

 

“Vậy thì bà cố bây giờ ở trên trời đang nhìn mình ăn cơm thịt kho trứng gà, phải không nội?”

 

 

 

Bếp nhà thằng con nấu bằng lò điện, không một chút khói nhưng sao mắt bà bỗng dưng cay xè, ươn ướt.

 

 

đàoanhdũng

Mùa Vu Lan 2013

 

 

 

(1) Baseball: Môn thể thao bóng chày.

(2) Skype: Hệ thống điện thoại có hình ảnh qua mạng Internet.

(3) Yummy, yummy: Ngon, tiếng lóng của trẻ con Mỹ

(4) Spaghetti, lasagna: Hai món ăn phổ thông xuất phát từ nước Ý.

(5) Apple pie: Bánh nướng nhân mứt táo.

(6) Hot dogs: Món xúc xích phổ thông của người Mỹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét