PHÙNG THÀNH CHỦNG
Nhà thằng Bòng giàu có. Bữa nào cũng thịt, cũng cá, nhưng chẳng mấy ai chạm đũa.
Thằng Còm nhà nghèo. Không muốn để con phải khổ, bữa nào bố mẹ nó cũng lo cho nó hoặc quả trứng, hoặc lạng thịt. Vô tình, không biết đó là tiêu chuẩn dành riêng cho mình, thằng Còm thấy bố mẹ nó chỉ ăn rau. Nó ăn không hết, mẹ nó lại cất đi.
Một bữa, thằng Bòng bảo:
Một bữa, thằng Bòng bảo:
- Nhà tao, thịt cá chẳng ai ăn...
Thằng Còm buột miệng:
- Nhà tao cũng thế!
Thằng Bòng nhìn thằng Còm: “Xạo!”
LẼ ĐỜI
CA DAO
Bà bán quán trước cổng trường qua đời trong một đêm giông gió. Những tưởng đám tang bà sẽ rất ảm đạm và vắng lạnh bởi bà lâu rồi chỉ còn sống một thân một mình. Nhưng lũ trẻ trong trường đã đến tiễn đưa bà, hàng hàng dài sau linh cữu. Ngày xưa, bà bán quà cho chúng, bà hỏi thăm, nhắc nhở chuyện học hành của chúng. Và những buổi chiều tối, bà để chúng ngồi chờ bố mẹ trong cái quán ọp ẹp của bà.
NỢ TÌNH
PHẠM VINH CA
Ngoài hai bữa cơm ngày, vợ chồng anh chưa sao lo nổi một căn nhà đúng nghĩa. Đám bạn cứ đứng ra vận động, đứa góp công, thằng góp của, dựng cho anh một “mái ấm tình thương”.
Tạm an cư. Anh nỗ lực làm đáp nghĩa. Có dư luận cho là anh “hết xôi rồi việc”...
Anh đột ngột qua đời. Trước lúc di quan, bạn bè đủ mặt, ai nấy đều bùi ngùi khi nghe những dòng di bút.
Cảm tạ bạn bè anh, chị khóc:
- Nợ tiền đã trả. Nhưng nợ tình vĩnh viễn ảnh mang theo!
EM TÔI
NGUYỄN CHIẾN
Lúc tôi còn nhỏ, người ta nói có quạ kêu thì một người rừng láng phải chết. Mỗi khi nghe tiếng kêu rùng rợn ấy, tôi ôm em tôi vào lòng...
Ngày tôi vào Nam nó đã ra mã con gái. Tôi hứa khi nào hòa bình sẽ tổ chức lễ cưới cho em thật lớn. Trở về tôi liệt nửa người. Nó chăm tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Nhiều người ngỏ lời rồi lặng đi. Nó cười nhưng làm sao giấu được nỗi buồn...
Mấy hôm trở trời. Tôi mê man, chỉ mong con quạ bay về kêu cho tôi nghe, rồi gọi chim phượng hoàng ùa vào nhà cho lộng lẫy . . .
NÓ
TÂM BÌNH
Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa. Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả. Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi! Có người hỏi: “Mày có buồn không?”. Nó yên lặng nhìn xa xăm!
Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó ngậm ngùi: “Con còn có Nội - nó, chẳng còn ai!”
ANH HAI
NGUYỄN HÀN CHUNG
Căn nhà tranh đổ sập cuốn theo dòng lũ.
Tí một tay ôm Tèo một tay bấu vào miệng chum chòng chành. Cái chum bé quá. Cánh tay mỏi nhừ. “Nếu chết cả hai, mẹ buồn biết mấy. Thôi em đi, trời cho sống nhớ lo tuổi già của mẹ”.
Nước mắt nước mũi ràn rụa, Tí rướn người bỏ Tèo vào chum. Em còn quờ quạng một lúc nữa đến khi cái chum chỉ còn là một chấm mờ mới chìm sâu vào cơn hung bạo của nước trời.
Tèo không chết nhưng em mất trí, ai hỏi gì cũng chỉ nói: “Anh Hai!”.
NÓ
QUỲNH CHÂU
Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn.
Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc.
Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm.
Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành: “Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!”.
Vậy là nó nín.
Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!” rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.
BA NUÔI
LÊ NGỌC DƯƠNG CẦM
Ba tôi có tật, hễ được ai lớn tuổi giúp đỡ, ba tôi đều nhận làm ba nuôi. Má tôi cằn nhằn:
“Ai ông cũng gọi là ba, kỳ quá!”.
Ba cười xòa:
“Ngày anh sinh ra, ba đã mất, nên thèm gọi tiếng ba lắm?”.
Má ngậm ngùi buồn hiu.
Thế mà nhiều khi ba rầy, tôi giận, suốt tuần không thèm gọi một tiếng “ba”.
Anh sửa xe
K.
Anh sửa xe nhìn chiếc Cub 50 kêu lạch xạch khi cô dắt ra tiệm, mặt ủ rũ. Cô nói mình đã dắt cả kilômet mới tới được đây, nó chết máy hai ngày rồi, thôi thì đi “đại tu” luôn cho con ngựa già nua ấy.
Anh sửa xe hí hoáy mở hết hộp máy, bình ăcquy, “khám” kỹ từng phần, dễ đến 30 phút. Xong đâu đấy, anh ngẩng đầu lên cười với cô: “Phải thay mấy thứ!”. Rồi anh liệt kê ra nó hư cái gì, bị sao, vì sao bị, bị vậy có sửa được không hay phải thay luôn đồ mới. Xong đâu đó, anh nói:
- Em để xe đây. Chiều quay lại lấy mới xong được. 150.000 đồng tất cả!
Xém một chút là cô hét lên: “Trời, sao rẻ dữ vậy”. Anh cười hề hề, cái mặt đầy mồ hôi và bàn tay đen thui lại hí hoáy vào cái “con ngựa già” của cô.
Cô quay lưng đi về, định chiều quay lại lấy xe, tự dưng nghe tiếng anh gọi giật lại rõ to, anh còn chạy đuổi theo cô.
- Em ơi, em ơi! Anh tính nhầm, 120.000 đồng tất cả!
Cô ngẩn tò te quay lại, chẳng biết nói gì, cười với anh một cái đầy hàm ơn.
Vậy mà sáng nay, khi cô dắt xe ra tiệm gần nhà, ông sửa xe đòi 400.000 đồng lại còn lắc đầu chê không còn gì để nói: “Xe cũ vầy sửa sang gì nữa, bán ve chai ai thèm mua em ơi!”.
Lúc đó cô sinh viên đã hơi tủi một chút, và xém chút thì rưng rưng nước mắt vì chiếc Cub 50 nghèo của mẹ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét