Mời quý bạn xem một truyện ngắn, tâm tình của một người phụ nữ đã một lần "gãy gánh" và bận lòng chi nữa lúc chia phôi.
*
Sơ lược về Hoàng Hạc Dưới Trăng;
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, bàn tay cô làm rạng rỡ, làm cho dung nhan phụ nữ thêm bội phần quyến rủ, đáng yêu.
Hoàng Hạc Dưới Trăng
5 tháng 6, 2020 ·
*** NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI ***
( Cái Dở Của Người Đàn Ông )
TẬP 02
*
Anh bước xuống xe và ngần ngừ trước cái ổ khóa lớn ngay cổng. Đã mười ngày qua, anh không gặp Hằng cũng như không nhận được cuộc gọi nào và bất cứ tin nhắn trả lời từ Hằng. Công việc của một sĩ quan chỉ huy trong quân đội chuẩn bị cho ngày đại lễ đã làm cho anh bận rộn không giờ phút nghỉ ngơi dành cho Hằng. Và anh tin rằng Hằng sẽ hiểu mà thông cảm cho anh.
Môt...hai...rồi ba cuộc gọi...chuông đổ nhưng không bắt máy....Em trả lời anh đi. Hờn dỗi, trách móc gì cũng được. Đừng im lặng như vậy anh không chịu nổi đâu. Nhớ...nhớ...nhớ đến rơi lệ. Tin nhắn được gửi đi và... vẫn không nhận được sự hồi âm.
_A... Cho chú hỏi. Cháu có nhìn thấy cô Hằng không? Anh vội vàng đặt câu hỏi khi nhìn thấy hai cô bé sinh viên ở trọ sát nhà Hằng.
_Cô Hằng hả chú. Cô ấy đi biển đã mấy ngày rồi. Cô ấy có nhờ bọn cháu tưới giúp vườn hoa bên nhà mỗi chiều.
_À. Thế cô đi với ai cháu biết không?
_Dạ bọn cháu không biết ạ.
_Chú cảm ơn!
Anh nhìn thoáng cái vườn hoa nho nhỏ trước nhà đầy màu sắc trước khi cho xe chạy đi. Anh định dành cho Hằng cả ngày hôm nay để nhận bất cứ sự giận dỗi từ nơi Hằng, bù lại trống vắng của mười ngày qua. Vậy mà... Anh cảm thấy hoang mang có chút lo lắng vì chuyến du lịch trong im lặng của Hằng. Bây giờ. Chỉ cần biết được Hằng đang ở đâu. Anh sẽ tìm đến ngay tức khắc để cho Hằng tự do thoải mái trút hết lên anh tất cả những phiền muộn không hài lòng.
Chiếc xe lướt nhẹ trên con đường trước mặt, mang theo nỗi buồn và sự trống vắng. Anh nhìn hàng cây hai bên đường với mơ ước bất chợt được nhìn thấy bóng dáng Hằng đâu đó trong không gian chung quanh. Và... Hằng thì nhìn thấy tất cả từ nơi anh qua khung cửa kính che phủ chiếc rèm hoa màu tím trên căn gác nhỏ.
Hằng trở về nhà từ rất sớm với tâm trạng bình yên sau những ngày lang thang một mình trên bờ cát dài đón từng con sóng. Cái mênh mông giao hòa màu xanh của trời và biển luôn luôn cho Hằng cảm giác thư thái để có được quyết định đúng đắn với những điều cần phải quyết định. Với tay khóa lại ổ khóa cánh cổng từ bên ngoài. Hằng vào nhà nhẹ nhàng và yên vị trong tổ ấm của mình cho đến lúc nhìn thấy anh xuất hiện trước cổng sáng nay.
Hằng yêu lính. Hằng hiểu và biết được những khó khăn của một người lính trong mọi hoàn cảnh, thời chiến hay thời bình. Nhưng hiểu và biết để thông cảm là một chuyện. Phải như thế nào để chấp nhận hy sinh và thiệt thòi mà không phải tổn thương đến người nào. Đó mới là điều quan trọng.
Hai tháng đón nhận tình cảm để bước vào đời nhau. Hằng luôn luôn phải chịu cái cảm giác nửa vời trong một cuộc tình. Hay nói đúng hơn. Hằng đã cố gắng. Cố gắng không vì mình cho rất nhiều thứ. Nhưng dường như tất cả không có được ý nghĩa thật sự cho yêu thương và hạnh phúc của hai con người tìm thấy nhau. Hằng không quên ngọt ngào đã có. Nhưng Hằng không thể nào chấp nhận cái cảm giác chơi vơi khi nghĩ hoài không ra được cái tên đặt vào cho đúng mối quan hệ của hai người.
Nụ hôn dưới mưa chiều ấy đã thay lời đón nhận. Anh đưa Hằng về nhà và trú ngụ trong nồng ấm yêu thương. Bây giờ đây Hằng vẫn không thoát ra khỏi sự nồng nàn từ anh mỗi khi Hằng nhớ đến. Nồng nàn không chịu nổi, đầy bất ngờ trong cõi yêu. Ở đó, ở trong cái miền tuyệt vời của bến bờ yêu thương, Hằng đã biết được cảm xúc tận cùng của người với người là như thế nào.
Trân trọng. Đúng là trân trọng với từng nụ hôn. Anh đem đến cho Hằng cảm giác hoàn toàn mới mẻ trong yêu thương vời vợi. Cái yêu thương của một người dẫn dắt một người, cho đam mê rạo rực của bể ái nguồn ân. Bàn tay Hằng không còn thừa thãi theo bàn tay anh buông lơi nhịp nhàng trên cung đàn tình ái tràn đầy cung bậc cảm xúc rất người.
Bao la quá chừng. Mênh mông quá chừng, tình yêu của một người lính dành cho những gì thuộc về họ. Ở đây không có suy nghĩ về sự hy sinh cho hạnh phúc của mọi người. Ở đây cũng không có sự so đo tính toán cho cái nghĩa vụ mình phải thực hiện. Ở đây, trong cái cõi mênh mông nồng ấm rất đời và rất người. Anh đang dành cho Hằng tất cả đam mê cháy bỏng quyết liệt đến dịu dàng, dịu dàng đến nhẹ nhàng, trên từng miền thịt da, ngát mùi hương trần tục.
Vầng trăng thượng tuần lướt nhẹ qua khung cửa sổ, ngọn gió đêm thoảng hương hoa dại miền cao len lỏi vào trong phòng. Cái chập choạng sáng tối không làm vơi bớt đam mê. Cái mờ ảo ngọn đèn ngủ màu hồng không làm sai lệch đoạn đường cảm xúc. Cái nơi người ta tìm đến, cái nơi anh và Hằng đang đến không cần thiết cho ánh sáng phù hoa. Anh không cần hỏi. Hằng không cần nói. Cảm nhận và chỉ là cảm nhận. Cảm nhận để biết được rằng dừng lại cho bao lâu, khơi gợi cho nông sâu vơi đầy, cho qua đi những suy nghĩ đời thường, cho buông xuôi đón nhận, cho âm thanh mơ hồ thổn thức không rõ ràng tên gọi cái điều rất riêng... rất riêng trong Hằng, rất riêng trong anh, nhưng kịp cảm nhận trong nhau sự đồng điệu đến vô cùng để cho nhau cái khoảnh khắc hòa quyện ngút ngàn, nồng nàn, sâu lắng tận cùng ở cái miền tuyệt vời của người và người.
_Cảm ơn anh đã đánh thức cảm xúc nơi em để em nhận biết em vẫn còn là đàn bà. Hằng khe khẽ vào tai anh khi anh vẫn đang rất yên vị đàng hoàng là một trong cảm nhận của Hằng.
Yên bình trở lại với tiếng gõ nhịp thời gian. Con tắc kè đêm nay không làm Hằng khó chịu bởi tiếng tặc lưỡi giữa đêm về sáng. Hằng ngồi dậy đưa tay tìm chiếc áo ngủ vương vãi đâu đó
_Gì vậy em?
_Áo của em. Em phải buông mùng, vì không có mùng em hông ngủ được.
Anh cầm lấychiếc áo ngủ trên gối đưa cho Hằng. Tiện tay anh lấy cái điện thoại mở nguồn rồi lướt, không để tâm đến việc Hằng mặc lại cái ảo ngủ trong ánh đèn mờ ảo, cái áo ngủ mà lúc nãy chính anh là người đã cởi ra để được yêu thương, để cùng hạnh phúc. Anh vẫn lướt và lướt mặc kệ Hằng đứng lên với tay buông mùng để Hằng không bị cảm giác trống trải chơi vơi khi ngủ.
Chui vào giường Hằng nhẹ nhàng nằm xuống và có chút bâng khuâng. Quay lưng về phía anh với ánh sáng chiếc điện thoại vẫn còn trên tay. Hằng cảm thấy không hài lòng vì cái điều DỠ THỨ NHẤT TỪ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG NƠI ANH . (hết tập 02 )
* CHÚC CẢ NHÀ NGỦ NGON *
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ảnh tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét