Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

Chết cho sự sống ...của tình yêu. (Tiếp theo),Tập 08 & 09 Hoàng Hạc Dưới Trăng

 Xin cáo lỗi cùng quý bạn đã vào xem: Vì phải dưỡng 2 con mắt mới, nên bài vở hơi muộn màng.

Nay mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.

Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
5 tháng 3, 2019 ·
*** CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA ...TÌNH YÊU ***
(Tập 08 & 09)
Thằng nhóc ra đời vào một ngày cuối hạ đầy nắng ấm. Miền cao nguyên không có sắc đỏ của những cánh phượng dưới sân trường và trên tàn lá. Ve kêu rộn rã cho một mùa hè trọn vẹn, bình yên. Và hai mẹ con chị cũng yên bình trọn vẹn.
Tôi và bà cụ chủ nhà cùng nhau chăm sóc cho chị và tha hồ nựng nịu cu Gạo. Đó là cái tên tôi được vinh dự đặt cho nó.
_Gái đặt tên cho con trai nhe, tên ở nhà đó.
_Hả, em á! Sao là em?
_Vì em là em của chị và con trai chị sẽ là con của em.
_ Hả? Hông cho em lấy chồng sao?
_Bậy bạ, con là con. Chồng vẫn lấy, đứa nào thương gái mà hông cưới gái, chị đập nó chết.
_GẠO nhe. Gạo là quý nhất!
_Đúng là Em. Điều gì cũng nghĩ ra được.
Cu Gạo sống trong yêu thương của cả hàng xóm nơi tôi sống. Mọi người rất thương yêu chị ngay từ những ngày đầu, cái vẻ dịu dàng đặc trưng của người phụ nữ đã tạo nên nơi chị nét đằm thắm đáng yêu. Chị vốn khéo léo nên khách rất nhiều. Cái thời đó, người ta không se sua ăn diện như bây giờ, vì vậy những bộ đồ bình thường, những chiếc áo bà ba từ tay nghề của chị luôn luôn hài lòng khách hàng.
Tôi giúp chị trong thời gian nghĩ sinh em bé với tất cả những điều tôi làm được. Gạo dễ chịu và nhanh chóng theo kịp thời gian. Một năm trôi qua với hai mùa mưa nắng rõ rệt của miền cao, khi cu Gạo chập chững bước đi thì Chị muốn được trở về nhà. Tôi hiểu được tâm ý của chị. Cái làng quê gắn bó một đời người làm sao dễ dàng nhạt nhòa trong kí ức, bao nhiêu là kỷ niệm khắc ghi trọn một kiếp người, rồi còn Ba Mẹ của anh chị đang nằm ở đó nữa. Vậy là tôi phải xa chị trong tâm trạng ngậm ngùi chấp nhận.
_Có gì đâu, hết chiến tranh rồi. Gái cứ lên xe nửa tiếng là gặp chị với con trai rồi. Xa xôi gì mà buồn.
_Em hông buồn, em sợ chị buồn.
_Không! Bây giờ chị đã có được niềm vui để sống, đó là cu Gạo. Với chị, đó là tất cả hạnh phúc trong đời.
_Em hiểu mà.
_Khi nào lấy chồng nhớ mời chị nhe.
_Em không mời mà chị phải có trách nhiệm với em chứ bộ.
_Chị đùa thôi mà!
Vậy là xa nhau. Tôi tiễn đưa hai mẹ con sau bữa tiệc đầy năm cu Gạo. Trở về nhà, một cảm giác trống vắng ngập hồn tôi; chiến tranh đã kết thúc, vùng trung du không có bom đạn nào ghé tới. Dalat của tôi vẫn ngút ngàn màu xanh từ những cánh rừng thông.
Tại sao không một tin tức gì về người ba của cu Gạo, chị không bao giờ nhắc đến, và tôi cũng không dám nói ra sự thắc mắc của mình. Tôi tôn trọng sự riêng tư thầm kín của chị, mặc dù chị đã kể cho tôi nghe về tất cả trong một tâm hồn tưởng chừng là bình yên.
Mimosa vàng tươi trên những cành lá bạc. Cái màu vàng yếu đuối đến dễ chịu.Tạo nên muôn hồng nghìn tía của hàng ngàn loài hoa đúng thật là kỳ công của Thượng đế. Cái nhành lá bạc hòa quyện đồng điệu đến vô cùng với những bông hoa nhỏ li ti màu vàng gà con. Mimosa là nét đặc trưng của Dalat sau Dã Qu . Cảm ơn vì chiến tranh đã không đến nơi này của tôi, Cảm ơn vì sự yên bình đúng nghĩa nơi một thành phố rất là thơ.
Thời gian tiễn đưa Thu tàn rồi Đông sang; thỉnh thoảng tôi và chị biết được về nhau qua vài lần thư tay gửi và nhận từ bưu điện. Tôi miệt mài với công việc cuối năm đón chào mùa Xuân mới .
_Chị muốn làm tóc em ơi!
Tôi ngước lên nhìn và thật sự bàng hoàng với hình ảnh chị đang cười tươi rói bên cạnh Anh. Ngỡ ngàng quá chừng luôn.
_Anh Tân phải hông. Em dám chắc là như vậy.
_Sao em biết...
_Vì em nhìn ra được nét rạng rỡ trong nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện của chị .
_Con nhỏ ranh ...nhưng dễ thương lắm!
_Cho em bế cu Gạo với!
Thằng bé lạ lẫm với tôi. Nó ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn trong tay tôi, tôi hát cho nó nghe liên khúc vài bài hát mà trước đây tôi thường xuyên hát cho nó ngủ. Không biết giọng hát tôi có truyền cảm hay không, nhưng thật sự Gạo đã dễ thương với tôi rất nhiều.
Thời gian không đủ để tôi được biết những điều tôi đang thắc mắc. Chị đưa anh đến từng nhà hàng xóm để cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người trong suốt thời gian chị tạm trú tại đây. Tất cả đều rất mừng sự trở về của Anh để tiếp nối hạnh phúc đời người đang dang dở. Chị hẹn tôi vào một ngày thật gần sẽ lên đón tôi về nhà chị chơi.
Có phải chăng hai ngôi sao gần gũi trên nền trời cuối Đông là anh và chị. Tôi cảm thấy vui với niềm vui của chị. Tôi hạnh phúc vì chị đang được hạnh phúc, cơn gió Heo May lùa nhanh gọn vào khung cửa, để tôi hứng trọn cảm giác lạnh lẽo khắp cùng. Vậy là chị sẽ không còn cô đơn trong những đêm chờ sáng, vậy là cu Gạo được sống trong yêu thương của cả mẹ và ba .
Vậy còn anh Nam, còn cái người đã cho chị có được ý nghĩa cuộc đời giữa cuộc sống nhiễu nhương; anh ấy đã như thế nào và ra sao.Tôi ngủ ngon cùng với câu hỏi thắc mắc từ mình chưa có lời giải đáp. Tôi ngủ ngon trong nỗi nhớ bất chợt về niềm hạnh phúc tận cùng khi anh chị nhìn nhau trong mỗi câu chuyện kể . Tôi ngủ ngon trong mùi hương Hoa Sứ nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng thiếu nữ của tôi. Tôi ngủ ngon trong suy nghĩ rằng cuộc sống này rồi sẽ không còn những đau thương , mất mát từ sự VÔ NGHĨA CỦA CHIẾN TRANH. (hết tập 08).
***
CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA...TÌNH YÊU.
(Tập 09)
Thằng cu Gạo được cả làng quê yêu thương trong sự đùm bọc, che chở rất là tình người, sau khi biết ba mẹ nó đã mất trong chiến tranh. Chị không muốn mọi người thắc mắc nhiều, bởi vì giai đoạn đau thương đã qua, lý do đó là dễ dàng chấp nhận. Người ta trở về quê hương cũng nhiều, người Lính trở về sau cuộc chiến cũng nhiều và sự mất mát bởi chiến tranh cũng nhiều. Lâu lâu, thỉnh thoảng người nhà nước lại mang đến cho gia đình những người có con trai là Lính một sự đền bù không bao giờ là xứng đáng với cái nghĩa hy sinh. Bàn thờ mới lại lập nên trong những căn nhà mộc mạc làng quê.
Chị cũng vậy, chờ đợi vào cái điều mà bản thân chị cũng không nghĩ ra được cái điều mình đang chờ đợi là gì, và chờ ai. Ngày tháng tiếp nối theo tháng ngày, chị thắp thêm bàn thờ của anh một cây nhang trong mỗi lần sáng tối. Tìm lại được địa chỉ nhà của anh Nam, chị định rằng sẽ đưa cu Gạo đi gặp Bà Nội. Chị muốn sự hy sinh của mỗi người trong gia đình này phải thật sự có ý nghĩa.
_Mẹ! Mẹ có người "hách" mẹ, mẹ!
Chị nghe tiếng con trai ngọng ngiụ trước nhà.
_Gạo mời bác vào nhà, mẹ lên ngay! Chị nói vọng lên từ nhà sau.
Mái tóc xõa dài trên eo thon của chị, mùi hương dịu dàng của những bông hoa khế trinh nguyên, mộc mạc vị làng quê. Cứ nghĩ là người nào trong xóm, quàng chiếc khăn trên vai chị bước chân lên nhà. Đất trời xoay vần chung quanh, hương hoa lan tỏa khắp vùng.
_TRỜI ƠI!
Chị mặc kệ thời gian đó là gì, chị mặc kệ là thật hay đang mơ, chị mặc kệ thằng Gạo đang hồn nhiên, vô tư trên đôi tay rắn rỏi của anh. Thế giới này bây giờ là của chị; cuộc sống này bây giờ là của chị, nước mắt không rơi. Vui mừng không rõ. Cái hào quang trước mắt chị là Anh. Cảm xúc là gì trong chị ngay lúc này. Lắng đọng vừa vặn cho nỗi bất ngờ đên ngập lòng... Nước mắt tuôn cho vừa bằng nhung nhớ, nước mắt tuôn cho vạn nỗi ngóng trông không nói thành lời. Chị không xấu hổ trước mặt con trai. Lao vào Anh, chị buông xuôi cảm xúc, giận hờn, yêu nhớ, trách móc, thân thương đến ngập lòng.
Anh ôm lấy chị. Con trai vẫn yên bình trên cánh tay vững chãi. Hạnh Phúc trong đời của chị tột đỉnh là giây phút này. Không có bất cứ ngôn từ nào để nói ra được cái thời khắc này trong cuộc sống. Chỉ là nước mắt rơi. Ràn rụa trong yêu thương và hạnh phúc. Anh tự thấy rằng, anh không có quyền ngăn cảm xúc của chị. Anh cảm thấy rằng, Anh đang có được trong tay niềm hạnh phúc trọn vẹn vô giá. Anh muốn chị khóc, khóc cho vơi đi những quặn thắt trong lòng với nỗi nhớ của những đêm về sáng, khóc cho vơi đi những lo lắng sợ hãi hòa lẫn trong nỗi ray rứt yêu nhớ dưới trời đêm, khóc cho vơi đi những khó khăn chất chồng trên đôi vai nhỏ bé, khóc cho đau thương dồn nén bao năm trời phải rời xa... Khóc, khóc chỉ bởi vì... Giọt nước mắt mới thật sự có ý nghĩa cho tất cả trong lúc này. Và khóc để không bao giờ chị còn phải rơi nước mắt thêm một lần nào nữa trong cuộc đời còn lại.
_Mẹ "hóc nhè"... cu Gạo vừa nói vừa cười. Mẹ "hóc nhè" hông xấu hổ bác ơi!
_Không phải mẹ khóc nhè. Mẹ khóc vì Ba về quá trễ với mẹ và con trai. Không phải bác mà là Ba. Từ đây cu Gạo sẽ có Ba, không sợ người khác ăn hiếp, biết không?
_Ba Gạo! Ba của Gạo... Thằng bé vui mừng ra mặt.
_ Bây giờ Ba sẽ cho cu Gạo nhiều đồ chơi. Ba nói chuyện với mẹ của chúng ta. Ngoan ba thương.
Anh đặt thằng bé lên cái giường tre trước sân nhà, anh bày cho nó rất nhiều đồ chơi. Tình cảm trong Anh dâng trào với cu Gạo. Cảm ơn Bạn của mình, cảm ơn Nam. Anh thầm nhủ khi nhận ra cu Gạo giống bố Nam rất nhiều.
Bước vào nhà , anh mở ba lô lấy ra một khung ảnh và đặt ngay ngắn trên bàn thờ, nơi chỉ có bát nhang mà không có hình ảnh. Chỉ như vậy thôi, chị đã hiểu được sự ra đi vĩnh viễn của một người. Không có hai từ số phận trong chiến tranh. Cái chết là điều chắc chắn hơn sự sống sót trở về. Anh thắp nén nhang đầu tiên khi trở về nhà. Ba! Mẹ! Bạn! Tất cả là thân thương ruột thịt của Anh. Chị đứng bên anh và nghe lời thì thầm như một lời xin lỗi của Anh với những linh hồn đang trước mặt. Chị cảm nhận được lời chúc phúc cho bình yên và hạnh phúc của hai mẹ con chị từ những đấng sinh thành trên kia. Chị cảm nhận được nụ cười hài lòng của Anh Nam khi nhìn thấy được sự đoàn viên của gia đình. Chị sẽ tìm đến Mẹ. Người mẹ còn sót lại của gia đình trong cuộc chiến đã qua.
Cu Gạo ngủ ngon lành trong tay anh sau bữa cơm mời làng xóm mừng ngày anh trở về . Anh và chi tuyên bố với mọi người rằng, cu Gạo là con của anh chị trong thời gian hơn một năm chị tạm xa làng quê. Vì sợ điều tiếng không hay, nên chị đã nói không đúng sự thật. Hạnh phúc trong ngàn lời chúc của hàng xóm đến với Anh chị.
Làng quê thanh bình quá chừng sau những ngày lửa khói chiến tranh. Bờ tre xanh oằn mình theo cơn gió. Bầu trời miền trung du dường như cũng thoáng đãng hơn với niềm vui hiện tại. Ngàn vì sao lấp lánh nhưng không còn vương vấn câu hỏi, đâu là ngôi sao của anh mỗi khi chị ngắm nhìn trong nỗi nhớ. Côn trùng hát khúc đoàn viên. Bản nhạc giao hưởng miền quê trong một mùa trăng sáng êm đềm và thanh thoát. Chị tựa người vào bờ vai mạnh mẽ , phong trần của anh.
_Yên tâm quá chừng luôn anh ơi!
_Gì em?
_ Em nói là được như vầy em yên tâm quá chừng với tất cả luôn.
Mái tóc vờn quanh Anh với chị. Màu trắng vàng hôm nay cũng vàng hơn mọi ngày khi nó nhẹ nhàng ghé ngang qua khung cửa sổ. Tàn lá cao vời trên cao của cây cau đang hứng trọn màu sáng của vầng trăng.
_Không bao giờ anh quên em; nhớ buổi tối cuối cùng khi em đứng nơi này và hòa quyện cùng anh. Bây giờ đây anh vẫn đang nhớ.
Chị nhìn anh. Một chút ngần ngừ, một chút phân vân... Chị bước xuống giường và hoàn toàn trần trụi bên khung cửa dưới ánh trăng vàng. Tại sao lại không thể, tại sao lại phải đè nén cảm xúc của yêu thương, tại sao lại không làm những điều người yêu mình muốn và người được yêu mong muốn. Để rồi khi xa nhau, để rồi trong những ray rứt cùng nỗi nhớ, để rồi trong những khát khao giữa những đêm về sáng. Người ta lại phải tiếc nuối, thở dài , ước ao được một lần trọn vẹn. Và đây, đây là những gì gọi là hạnh phúc mà anh và chị đã có được trong nhau. Dừng lại một chút , chị hỏi nhỏ.
_Sao Anh Không Hỏi Về Cu Gạo?
_Bởi Vì Anh Muốn Em Cảm Nhận và Tin Tưởng Tuyệt Đối Rằng Anh Mãi Mãi Nguyên Vẹn Một Tình Yêu Dành Cho Em.
Chị rơi nước mắt trong nụ hôn đầu sau nụ hôn tiễn biệt. Anh vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng dẫn dắt chị đến bến bờ hạnh phúc của yêu thương. Có khác chăng chỉ là không còn sự ngại ngùng, e dè như thuở ấy. Mà đây là một sự hài hòa trông ngóng yêu và được yêu. Một sự chào đón sẵn sàng cho cái vị ngọt ngào của yêu và nhớ, chị quên đi những khổ đau đã qua trong cuộc đời, chị quên đi nỗi lo sợ hàng đêm trong khung trời nhớ nhung vời vợi, chị quên đi ngày tháng mỏi mòn của cảm xúc bởi sự chờ đợi khát khao... tất cả đã xa mờ trong khoảnh khắc này của hiện tại.
Tình yêu là đây. Đam mê là đây. Thể hiện yêu nhớ là đây. Anh vẫn vậy, dịu dàng âu yếm, ghi nhớ đến quá chừng tất cả những dấu yêu từ nơi chị, từng bước, từng bước thôi, anh cho chị cảm giác buông xuôi hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc sống đời thường, anh đánh thức tất cả giác quan đã lắng dịu trong chị vào thời khắc đã qua, anh đem đến cho chị duy nhất một điều rõ ràng dưới ánh trăng vàng lúc này, cảm giác yêu và muốn được yêu.
_Anh Tân! Yêu em đi...
Sự hòa quyện là chắc chắn. Chị là anh. Anh là chị trong hạnh phúc ngút ngàn trọn vẹn về nhau. Tình yêu nguyên vẹn thật sự trong tình yêu. Cái không gian bao la ngoài kia, không biết được thời gian bao lâu cho yêu thương và hạnh phúc của hai người. Ngọn tre xanh vẫn rì rào khúc nhạc gió sang mùa. Tàu lá cau đã uống trọn sắc màu của một mùa trăng mới, cu Gạo say sưa ngon giấc trong tình yêu thương vĩnh cửu của Ba Mẹ. Hạnh Phúc ngàn lần trong thực tế của tình yêu. Có cả giọt nước mắt cùng hòa quyện với cảm xúc hạnh phúc của ái ân. Cuộc đời còn lại sẽ mãi mãi ngập tràn niềm yêu tuyệt đối
_Cảm ơn... Họ cười mãn nguyện khi thốt lên cùng lúc câu nói dành cho nhau.
_Ngày mai ra ao sen... Câu nói cắt ngang bởi anh và chị cùng thốt lên một lần nữa cái ý nghĩ trong đầu.
Cười. Hạnh phúc quá đi thôi, dù lời nói chưa trọn vẹn. Hôn, chỉ phải là nụ hôn ngọt lịm trong lúc này, khi họ nhận ra được rằng. Họ MÃI MÃI THUỘC VỀ NHAU. TRONG SỰ HÒA QUYỆN TẬN CÙNG CỦA YÊU THƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC. (hết tập 09)
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ảnh Tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Có thể là hình ảnh về đang đứng, hoa và ngoài trời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét