Mời quý bạn xem một truyện ngắn, tâm tình của một người phụ nữ đã một lần "gãy gánh" và bận lòng chi nữa lúc chia phôi.
*
Sơ lược về Hoàng Hạc Dưới Trăng;
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, bàn tay cô còn làm cho dung nhan phụ nữ thêm bội phần rạng rỡ, quyến rủ, đáng yêu.
*
9 tháng 6, 2020 ·
*** NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI ***
( Cái Dở Của Người Đàn ông)
TẬP HẾT.
Hoàng Hạc Dưới Trăng
*
Hằng thức giấc bởi nụ hôn nhẹ nhàng trên trán. Cái mờ ảo ngoài kia chưa soi rõ mặt người. Thật khẽ thôi nhưng Hằng vẫn nghe được tí tách của những giọt sương rơi bên ngoài khung cửa sổ
_Em ngủ ngon không? Anh nâng nhẹ đầu Hằng gối lên cánh tay ấm nồng hạnh phúc.
_Mấy giờ anh đi làm? Hằng mỉm cười ý nhị hỏi thay câu trả lời.
_Bảy giờ rưỡi.
_Giờ là mấy giờ rồi?
_Kém mười phút đầy năm giờ.
_Ôi trời! Vậy là còn hơn hai tiếng. Sao hông ngủ thêm, quá sớm để bắt đầu ngày mới Anh ơi!
_Nghĩ sao cưng. Ngủ lúc nào không ngủ được. Dễ dàng gì có được một buổi sáng bên nhau như thế này. Không yêu mới lạ.
_Hả? Em lười lắm, cho em ngủ trọn giấc đi mà!
_Được rồi! Em cứ thoải mái lười với giấc ngủ của em. Tất cả còn lại để anh lo. Hihihi.
Cuộn mình vào trong yêu thương anh không cho Hằng kịp phản ứng. Anh không phá vỡ sự yên bình trong giấc ngủ của Hằng. Vừa đủ thôi, vừa đủ để anh đánh thức cái cảm xúc trong bản năng của mình và của người. Vừa đủ thôi, để Hằng buông xuôi tất cả, đón nhận tất cả trong sự tỉnh thức hoàn toàn mà không hề giận dỗi.
Gối đầu lên ngực anh. Hằng lắng nghe sự trở về từ từ cho nhịp đập bình thường nơi trái tim của anh. Cái nhịp đập mà mới vừa lúc nãy, nó thôi thúc người ta cảm nhận được thế nào là yêu thương, thế nào là cho và nhận, thế nào hòa quyện vơi đầy, nông sâu... mà không cần nói bằng lời. Để rồi nhớ. Nhớ nhiều hơn nỗi nhớ bất cứ lúc nào họ chợt nhớ về nhau.
Tiếng thở nhẹ nhàng đều đều trong giấc ngủ vội, ngắn ngủi và cần thiết nơi anh cho Hằng ngắm nhìn gương mặt anh rõ ràng hơn. Hạnh phúc có ý nghĩa hạnh phúc, thật sự là trong lúc này. Anh yên bình trong giấc ngủ ngắn cần có được sau khi yêu, mà trong tay vẫn ôm trọn người đàn bà đang thuộc về mình. Thời khắc này người đàn ông dễ thương nhất so với tất cả những gì thuộc về cuộc sống hàng ngày. Buông xuôi và hiền lành không chịu nổi
Hằng nhắm mắt để cảm nhận lại những dấu yêu đã có. Chỉ có lúc này người ta mới nhận biết được rõ ràng và chắc chắn yêu thương và ích kỷ có hay không từ người đàn ông đang hiện hữu trong cuộc sống của mình. Hằng hài lòng với những điều Hằng đã nhận được trong tình yêu với anh. Hằng mong rằng sự hời hợt sẽ không là khuyết điểm lớn nhất nơi con người đang ôm trọn Hằng trong vòng tay ấm nồng của một buổi sáng miền cao đang đắm chìm trong hơi sương mờ nhạt.
_Cho anh một bữa điểm tâm nhé. Anh sẽ đến thẳng cơ quan chứ không cần về nhà.
_Được rồi! Em sẽ làm điểm tâm trong khi anh tắm.
Cái cảm giác hạnh phúc khi nhìn anh ăn bữa ăn sáng do chính tay mình làm trở thành nỗi hụt hẫng, chơi vơi khi anh vội vàng ra về không một lời từ giã, không nụ hôn có thể thay câu nói cảm ơn. Nhẹ như không và buồn muốn khóc. Hằng chuẩn bị cho công việc của một ngày mới trong sự giận hờn có một chút trách móc. CÁI DỞ THỨ HAI từ một người đàn ông nơi anh.
Hằng không trông chờ vào điện thoại, và sự im lặng kéo dài đến hơn mười giờ đêm. Tin nhắn của anh không đem lại cho Hằng sự mừng vui
_Cảm giác thế nào???
Em quên rồi vì em chuẩn bị đi ngủ. Chúc anh ngủ ngon. Hằng trả lời tin nhắn với cái nhếch mép tự nhiên không cố ý.
Dalat vẫn bình yên, yên bình với tất cả. Có hay chăng chỉ là chút tiếc nuối về điều gì đó không rõ ràng trong Hằng. Một, hai, ba rồi cả tuần sau đó, Hằng vẫn đi về một mình với suy nghĩ không tên. Chủ nhật miền cao ấm nồng trong nắng sớm của những ngày cuối Hạ. Hằng bất ngờ khi anh xuất hiện mà không báo trước, trong lúc Hằng đang loay hoay cố gắng gắn cái quạt máy trên tường.
_Ôi trời! Vậy mà em nghĩ chắc phải hai năm nữa mình mới gặp lại nhau chứ.
_Đùa! Xin lỗi vì anh bận quá. Nhớ em muốn chết luôn!
_Em thì hông nhớ. Tại vì yêu anh buồn quá.
_Sao lại buồn?
_Vì không được vui.
_Để đấy, lát anh làm cho... Anh nói và cầm lấy chiếc quạt để qua một bên... Anh xin lỗi. Vì cơ quan có việc quan trọng. Không thể không làm được.
_Thời đại gì chứ. Một cuộc gọi, một tin nhắn cuối ngày. Không thể lấy mất thời gian của anh.
_Được rồi! Anh sai! Anh sẽ khắc phục! Đó là lời hứa của một người lính.
_Anh... Hằng phì cười vì cái cách của anh. Tình yêu là vậy. Hờn trách thật nhiều với những nghĩ suy khi xa vắng. Để rồi dễ dàng nũng nịu yêu thương khi người tìm đến cạnh bên.
Có thể cái mới mẻ trong cảm xúc của hai con người là điều khiến cho người ta cứ mong muốn được gần và được yêu. Không bao giờ là cũ trong tình yêu từ một người đàn ông hay một người đàn bà. Không có bắt đầu thì kết thúc là điều không bao giờ xảy ra. Mọi sự bắt đầu trong một cuộc tình, dù ở bất cứ độ tuổi nào, dù ở bất cứ thành phần nào trong cuộc sống. Tất cả đều là sự mới mẻ của hai con người tìm thấy được nhau và chấp nhận thuộc về nhau.
Anh cũng vậy. Hằng cũng vậy. Họ không cần biết trước đây thuộc về riẻng tư của mỗi người là như thế nào. Tất cả đã qua, tất cả đã xa, tất cả đã không còn tồn tại trong suy nghĩ. Họ đến để hiểu được về nhau. Họ đến để dành cho nhau cái được mất họ đang cần trong hiện tại. Người ta biết được rằng, những con người như họ, những cuộc đời như họ; với vô vàn tổn thương, mất mát đã qua trong hai phần ba cuộc đời. Cái người ta cần phải là sự thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ buồn vui.
Nồng nàn vẫn rất nồng nàn. Ân cần dìu dắt vẫn thật sự đam mê. Cái buông xuôi là điều mãi có trong hòa quyện ngút ngàn hạnh phúc yêu thương
_Bao giờ thì gặp lại... Hằng nhẹ nhàng câu hỏi khi nụ hôn vẫn ngọt mềm vương vấn.
_Sao cứ phải hỏi vậy?
_Vì anh chưa có câu trả lời tên gọi chuyện của mình.
_Gọi gì nữa. Em cứ quan trọng vớ vẩn.
_Anh biết hông. Yêu em sẽ rất là bình yên. Vì em không bắt anh suốt ngày cứ phải trả lời tin nhắn hay điện thoại của em. Em tôn trọng tất cả những điều thuộc về riẻng tư của Anh. Em không yêu cầu hay đòi hỏi những gì quá khả năng của Anh. Nhưng như vậy không có nghĩa em trở thành quán trọ để anh ngơi nghỉ dừng chân những lúc anh cần.
_Sao em lại nói vậy.
_Vì em muốn anh biết vậy.
_Xa anh được không?
_Tùy thuộc vào anh.
_Được rồi! Như vậy đi. Anh sẽ sắp xếp mỗi tuần anh đến với em hai lần, buổi tối vào khoảng 7giờ cho đến 9giờ. Anh về nhà với con gái của anh.
_Còn lại thì sao?
_Còn lại gì?
_Còn lại những gì không thuộc về hai tiếng đồng hồ đó, thì như thế nào?
_Thì vẫn cứ như bình thường. Việc của ai thuộc về người đó.
_Và đó là niềm vui và hạnh phúc mà anh luôn nói là anh muốn đem đến cho em hay sao?
_Trước mắt là vậy. Thời gian sẽ khác... CÁI DỠ THỨ BA từ người đàn ông nơi anh.
Hằng im lặng nhìn màu nắng ngoài kia. Nắng cuối Hạ không gay gắt bởi những cơn mưa chiều thường đến sớm. Đừng bao giờ mơ cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa Hạ miền cao, bởi vì cái rỉ rả kéo dài làm dở dang mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày. Đó là quy luật tự nhiên của muôn đời. Và hạnh phúc cũng vậy. Hạnh phúc sẽ không tồn tại một khi người ta không có sự chân thành chắc chắn trong tình yêu.
Hằng nhìn chiếc quạt máy vẫn đang nằm dở chừng như khi anh đến... lần sau anh sẽ gắn lên tường cho em. Giờ anh đi vội vì có việc đột xuất... Hằng không gật cũng không lắc đầu... CÁI DỞ THỨ TƯ từ người đàn ông nơi anh.
Thênh thang quá chừng trong cõi lòng của Hằng bây giờ. Hằng không suy nghĩ nhiều vì quyết định đã đến. Không xóa, không chặn, không hủy... Hằng không trả lời bất cứ điều gì từ điện thoại của anh
_Anh về đến nhà rồi nhe em. Nhớ em nhiều...Tin nhắn gửi đến lúc giữa khuya.
Hằng bắt đầu chuyến xe lúc bình minh còn mờ nhạt phía ngàn thông. Hòa mình vào biển xanh cát trắng. Hằng gột rửa hết những đam mê đã có trong cuộc tình chưa đặt tên. Mười ngày cho tất cả tan theo từng con sóng. Mười ngày để nhìn nhận những dở hay trong sự ngộ nhận của mình. Mười ngày để chắc chắn rằng quyết định của mình là đúng. Không nuối tiếc. Không ân hận. Không trách hờn đổ lỗi cho ai và vì sao. Mười ngày bình thản đi qua đoạn đường ngắn ngủi gập ghềnh để cho mình có được sự trưởng thành và biết sống hơn.
_Anh xa.
Cả hai. Anh và em. Hãy trở về đúng vị trí của mình trong cuộc sống của mỗi người. Yêu anh là thật. Nhưng em không đủ khả năng và sự khoan dung để có thể bình thường với cái dở trong một người đàn ông từ nơi anh. Một. Hai. Ba... em sợ rằng nó sẽ nhiều hơn mỗi ngày so với tình yêu anh đã cố gắng sắp xếp để dành cho em.
Em có thể bỏ qua. Em có thể coi như không có gì. Chỉ có điều...Trên tất cả những cái dở của anh. Cái dở duy nhất mà em không chấp nhận được, đó là...ANH ĐÃ VÔ TÂM ĐỂ KHÔNG NHỚ RẰNG. CÓ ĐƯỢC YÊU THƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC LÀ MỘT CHUYỆN. LÀM THẾ NÀO ĐỂ NUÔI DƯỠNG VÀ NẮM GIỮ ĐƯỢC TRONG TAY... ĐÓ MỚI LÀ ĐIỀU QUAN TRỌNG Ý NGHĨA TRONG CUỘC ĐỜI. Luôn luôn cái anh cần thì em có. Nhưng cái em mong muốn có thì anh lại không có.
Anh nhận lời nhắn của Hằng khi về đến nhà... Anh Mong Gặp Em... Anh trả lời tin nhắn của Hằng... Không có sự hồi âm trong ngàn ngày sau cùng nỗi nhớ.
Dalat ghi dấu một tình yêu. ( hết)
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ảnh tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét