Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

CHẾT CHO SỰ SỐNG ... CỦA...TÌNH YÊU / Tập 10, tập cuối/ Hoàng Hạc Dưới Trăng.

 Mời quý bạn xem tập truyện "Chết cho sự sống của tình yêu" của Hoàng Hạc Dưới Trăng.

*
Sơ lược về tác giả:
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, cô là người trang điểm cho phái đẹp...
Xin cảm ơn HHDT đã đồng ý cho quảng bá tác phẩm trên trang của NT.
8 tháng 3, 2019·
*** CHẾT CHO SỰ SỐNG CỦA...TÌNH YÊU ***
_Đăng theo yêu cầu_
(Tập 10), Tập cuối.
***
Rừng đại ngàn là nơi gìn giữ bí mật tuyệt đối trong cuộc sống của những người Lính. Cái màu xanh ngút ngàn của rừng lá luôn luôn hòa mình với Anh và đồng đội trong mỗi trận chiến. Niềm vui, nỗi buồn..Rừng cũng là nơi chia sẻ gần như là trọn vẹn nhất .
Tân về đến đơn vị lúc anh Nam đang dở giữa chừng bức vẽ chân dung của chị. Không có sự ngạc nhiên, chỉ là nỗi vui mừng không có giới hạn. Chiến trường mà, sự ra đi, sự trở về đột ngột là chuyện bình thường. Chỉ khi nào tự tay mình nắm lấy bàn tay buông xuôi của thằng bạn, chỉ khi nào trái tim quặn thắt khi phải chứng kiến nỗi đau đớn trong thể xác, cái nhắm mắt xa lìa những người bạn Lính, chỉ khi nào thấm đẫm những giọt nước mắt cùng đồng đội tự tay mình đặt ngay ngắn người anh em của mình vào lòng đất mẹ... Thì mới dám chắc chắn cho sự ra đi đầy tình người của một người và của nhiều người .
Hai thằng bạn ôm chặt lấy nhau, cái balô nằm hiên ngang trên mặt đất. Không cần thiết phải biết lý do vì sao và như thế nào cho tất cả. Có đó một ngấn nước lưng tròng trong đôi mắt. Cái ôm siết thật chặc cái vỗ vai thật mạnh. Chỉ vậy thôi là đủ đầy những điều rất riêng nhưng lại chung cảm xúc trong lòng họ. Tân không chết trên đường dọ thám. Tân trở về sau nhiệm vụ bí mật đã hoàn thành. Không ai được biết ngoài Tân và một vài người trong bộ chỉ huy .
_Chuyến thăm nhà thành công không Nam.
_Tốt. Mẹ bắt tớ động phòng tranh thủ, nhưng tớ không chấp hành và khoác balô lên vai hẹn ngày tái ngộ.
_ Ùm. Vậy là được. Chúng ta không có quyền để lại nỗi đợi chờ dai dẳng cho những người phụ nữ chúng ta yêu thương.
_Nhưng tớ không yêu. Tớ không cảm thấy một chút tình gì khác ngoài tình anh em với cô gái ấy.
_Tớ hiểu mà Nam. Tình yêu kì diệu lắm. Nó gắn kết hai tâm hồn thật gần, dù là hai con người đang phải ngàn dặm xa nhau.
Nam nghe tim mình rối bời cảm xúc. Mình sai hay đúng với Tân đây. Với Nam đó là tình yêu thật sự trong tim. Nam không từ chối sự hy sinh cho những điều còn lại, nhưng những ngày qua, Nam có một chút lo âu mỗi khi nghĩ đến cái chết, Nam sợ rằng Hương rồi sẽ phải một mình với trăm ngàn khó khăn trong cuộc sống. Giờ đây, trước mặt Nam là Tân, là cái người mà Nam yêu quý còn hơn người thân của mình. Cái người mà qua tất cả những điều thể hiện nhân cách sống đúng nghĩa của một con người, đã làm cho Nam biết yêu một người con gái chưa bao giờ gặp mặt. Vậy mà sao. Vậy mà trong cái khoảnh khắc chia tay có thể là vĩnh viễn, Nam đã đến bên người. Hay nói đúng hơn. Chúng ta đã đến với nhau, không phải dễ dãi cho một cảm xúc tầm thường, không phải là hồ đồ trong nông nổi của yêu thương, không phải là vội vàng để bù lấp vào khoảng trống đơn côi chờ đợi, không thương hại mà chắc chắn cũng không là ban ơn. Hạnh phúc ngập lòng Nam vẫn ghi khắc. Cái vòng tay ôm từ phía sau của Hương hôm đó đã cho Nam nhận biết rằng, sự đồng cảm cho cái điều không nói được nên lời đã đem hai người đến với nhau một cách trọn vẹn tương đối. Có thể Tân đã có trong suy nghĩ của Hương lúc đó vì Nam cảm nhận được Hương rất thật trong cảm xúc của mình.
Cuộc chiến tạm lắng dịu trong những buổi chiều hiếm hoi sự bình yên nơi chiến trường. Hai thằng bạn vẫn vừa nói, vừa cười trước mỗi bức chân dung.
_Nam nè. Tớ thấy chỗ này sai sai. Anh Tân nói khi nhìn bức vẽ dở dang.
_Đúng là sai. Nam nói và đưa cây bút chì sửa lại sợi tóc mai bên cạnh vành tai trái hình ảnh của chị .
_Nam tài thật. Chỉ nhìn thôi mà nhớ đến rõ ràng.
_Ủa! Tân đã từng nói, mình trân trọng điều gì, mình sẽ nhớ được điều đó mà.
_Ùm. Nam thấy Hương có giống trong tranh vẽ của bọn mình không?
_Giống bên ngoài, còn bên trong là một tâm hồn cao quý. Tớ không hiểu được vì sao Hương không khóc khi tớ báo tin Tân đã hy sinh. Những ngày sau đó là một sự miệt mài trong công việc hàng ngày để che giấu tâm trạng đau lòng. Tớ phục con người nhỏ bé đó. Tớ khắc ghi những điều trong trái tim một người phụ nữ của làng quê Việt Nam.
_Tớ hiểu được, tớ cảm nhận được, tớ đặt mình được vào những điều Nam nói. Tớ chấp nhận và hài lòng những việc Nam làm. Vì vậy mai này Nam phải là người trở về bên cạnh Hương đến hết cuộc đời chứ không phải là tớ.
_Tân biết rồi sao...
_Tớ không biết gì hết. Tớ đang làm những điều Nam phải làm. Đừng bao giờ nghĩ đến vấn đề sai đúng trong chuyện của chúng ta nữa. Hương đúng có nghĩa là tất cả chúng ta đều đúng.
_Nếu đã như vậy Tân phải là người trở về.
_Không. Nghe đây Nam. Đối với Hương, Tân đã là người hy sinh. Vì vậy hãy cứ để Tân nằm im trong vùng kí ức đẹp. Nam phải là người có trách nhiệm với Hương, và biết đâu lại có cả một thằng cu nhóc. Nếu muốn yên bình cho tất cả. Chúng ta sẽ không gặp nhau cả cuộc đời còn lại. Chúng ta sẽ luôn luôn biết về nhau, nhưng gặp nhau phải là không. Tuyệt đối không.
_Tân giận Hương?
_ Không bao giờ có điều đó trong cuộc đời này. Tình yêu dành cho Hương trong tớ là vĩnh viễn tuyệt đối.
_Vậy nếu tớ mất đi trong cuộc chiến ngày sau.
_ Nam không được mất. Nam không có quyền. Như vậy là Nam rũ bỏ trách nhiệm với Hương và với người Mẹ còn lại duy nhất của Nam. Tớ không còn gì ngoài Hương . Nhưng Hương không còn gì ngoài Nam. Hiểu rõ chưa?
_Hiểu. Nhưng quyết định không phải là ở nơi bọn mình. Quyết định như thế nào là của những thằng ngồi trên cao trong cuộc chiến dai dẳng chết tiệt này. Tân hiểu không?
Và thế là yên lặng. Nói một lần cho tất cả những điều muốn nói. Tân đã nhận ra thái độ của Nam sau khi về đơn vị. Trầm ngâm và khắc khoải nhiều hơn. Tâm trạng này Tân đã trải qua những ngày đầu khi anh vừa nhập ngũ. Nó không phải là nỗi nhớ bình thường. Nó là ray rứt cháy lòng cho những nhớ thương bất tận. Tân cứ nghĩ là Nam nhớ về người con gái nơi quê nhà chưa quên được cảm xúc của yêu thương trong đêm tân hôn vội vã. Cho đến khi Nam nói rằng Nam từ chối người vợ quê mẹ chọn, thì Tân bắt đầu những nghĩ suy, thắc mắc. Rồi vài lần Tân giả vờ quên đi những điều khắc ghi trong tâm tưởng về Hương, thì Nam lai hoàn chỉnh những bức chân dung một cách không ngờ. Người ta không thể nào nhớ về sợi tóc mai thấm đẫm giọt mồ hôi hạnh phúc trong yêu thương tận cùng, nếu chưa bao giờ một lần hòa quyện với đam mê. Nam đã chỉnh sửa trọn vẹn điều này trong bức ảnh chân dung hai người cùng vẽ về Hương gần đây nhất. Nam không sai. Hương không sai. Anh không sai. Đúng sai? Tất cả là do cuộc chiến tranh vô nghĩa được tạo nên từ những con người ích kỷ .
Những ngày cuối cùng của cuộc chiến. Tất cả có vẻ tàn khốc hơn. Người ta như cố gắng vớt vát những điều không thể và có thể. Anh và đồng đội luôn luôn cầu mong tin ký kết hòa bình vào mỗi ngày mới đến. Chờ đợi và cầu mong. Rồi cầu mong để được chờ đợi.
Anh vẫn nhiệm vụ đi trước một thời khắc trước khi đồng đội bước vào cuộc chiến mới. Có thể là tiếp nối mà cũng có thể là kết thúc. Lo âu, hồi họp, bí mật... Có đầy đủ trong tâm trạng. Sai lệch thông tin là điều thường xuyên trong những ngày cuối chiến tranh. Anh an toàn quay về căn cứ kịp giờ đơn vị xuất phát... Hoang tàn trong nháy mắt.
_NAM ƠI... Anh hét lên trong tận cùng nỗi đau thương tuyệt vọng... NAM ƠI... Anh cào nát cánh rừng để đau đớn tuôn tràn khi nhận ra cánh tay đang chới với của thằng BẠN EM. Khắc nghiệt đến như vậy sao! Anh nâng nhẹ thằng em gối đầu trên đùi mình.
_Không được ra đi. Không được bỏ lại những người thân thương duy nhất. Không được bỏ lại Anh với những bức vẽ còn dở dang.
Anh khóc mà không biết mình khóc. Anh khóc mà không cần để tâm đến sự thoi thóp của thằng em...
_KHÔNG ĐƯỢC NAM ƠI... Không được cái điều mà Anh không dám nói đầy đủ câu nói trong lúc này. Bất lực trước những gì đang trước mặt. Nước mắt anh, nước mắt Nam hòa lẫn, ngập tràn trên gương mặt của Nam...
_ANH. VỀ. KỊP. RỒI!... Nam nói trong đau đớn tận cùng. Lần đầu tiên tiếng ANH thân thương xuất phát tự trong tình cảm bao năm qua.
_ANH đây! Anh cũng tự nhiên thốt ra cái từ Anh Em thân yêu mà lâu nay đã cất giữ. Bây giờ nó đã đến đúng lúc và kịp thời. ANH đây. Quên hết đi và hãy ngủ một cách ngon lành. Anh luôn tự hào về em. Anh luôn mong muốn dành cho em những điều tốt đẹp nhất. Ngủ đi. Anh sẽ đem em về với Mẹ. Anh sẽ cúi đầu xin lỗi mẹ vì Anh đã không giữ được sự an lành cho em.
_ANH TÂN, EM .CÓ .LỖI...VỚI ANH!
_Không! Không ai có lỗi cả! Chiến tranh có lỗi!
_ANH TÂN, HƯƠNG KHÔNG... YÊU... EM. Thằng bạn em quằn quại trong đau đớn. HƯƠNG YÊU... MỘT MÌNH.... ANH... TÂN.
_Anh hiểu mà. Em không cần phải nói. Hương xứng đáng với tình yêu của hai anh em mình.
_ ANH TÂN....ĐỪNG BAO GIỜ KỂ...HƯƠNG NGHE VỀ...CÁI CHẾT ...CỦA...EM.
Một dòng máu ọc ra từ miệng của thằng bạn em. Tân như điên dại khi chứng kiến nỗi đau đớn tận cùng của chiến tranh.
Ai tài giỏi để nói lên cho hết được đau thương của hai từ hy sinh trong lúc này. Ai tài giỏi để nói rằng sự hy sinh của những người Lính sẽ được đền bù xứng đáng. Nam rồi sẽ ra đi trong yên lặng khi nỗi đau thể xác đến tận cùng. Bao nhiêu người trai trẻ không còn gì là sự sống đang nằm khắp nơi chung quanh anh, rồi ai sẽ là người biết đến. Ai sẽ là người viết lên được dù chỉ một lần cho đúng nghĩa của hai từ HY SINH. Tất cả rồi sẽ lãng quên một cách tự nhiên như vốn là vẫn vậy. Ai là người tài giỏi để ghi nhớ được rằng A B C D...X Y. Những con người đang độ thanh xuân, với biết bao ước mơ, hoài bão, đã vĩnh viễn ngã xuống và chôn vùi trong cánh rừng nào đó của đại ngàn nước Việt .
Tân nhẹ nhàng cho em mình uống chút nước. Đây là cái điều mà ai cũng sợ đối diện. SỐNG ĐỂ CHỜ CHẾT. Không. Tân sẽ không để em mình phải kéo dài thời khắc đau đớn khi trái tim còn nhịp đập thoi thóp như vậy. Bất lực trước sự sống thì có thể. Bất lực trước những cơn đau đớn tận cùng đang hành hạ một trái tim là điều anh không chấp nhận.
_ANH . TÂN . THƯ .CỦA . EM... NÓI . HẾT . TRONG .ĐÓ...
_Cái thằng, đến lúc này mà còn....
_EM . ĐỢI . ANH . VỀ . RỒI . EM . ĐI...
Lại một lần máu ứa ra như chính dòng máu trong tim mình.
Anh nâng đầu em và cho em uống ngụm nước cuối cùng trong đời người. Sự ra đi sẽ đến trong tức khắc. Anh đã quyết định mà không cần thiết phải nghĩ đến lương tâm và đạo đức. Ông trời đã đưa anh vào hoàn cảnh khắc nghiệt này. Thì ông trời không còn đủ tư cách phán quyết đúng sai từ nơi anh. Viên thuốc dành riêng cho những người hoạt động nhiệm vụ bí mật như anh. Bây giờ anh dành nó cho đồng đội, anh dành nó cho một giấc ngủ ngon không còn vương vấn đau đớn với cái thân thể không còn vẹn toàn. Anh không muốn thêm một dòng máu nào trào ra từ trái tim thoi thóp của thằng bạn em.
_Ngủ đi em! Ngày mai là kết thúc cho tất cả những đau buồn trong cuộc sống. Ngày mai em sẽ về với Mẹ. Ngày mai sóng biển làng quê sẽ hát bài ca chào đón sự trở về của những đứa con thân yêu. Ngày mai và ngàn ngày sau nữa, anh sẽ không bao giờ quên giờ phút tiễn biệt em.
Ánh mắt Nam khép dần trong sự yên bình trao trọn niềm tin vào người anh Lính chiến. Bàn tay vẫn không rời ra khi hơi thở đã thật sự không còn. Cái nắm tay thật chặt cuối cùng của hai con người giữa ranh giới sự sống và cái chết. Anh nắm tay Nam trong bàn tay mình, như sự cam kết với những điều chung của hai anh em còn để lại. Nụ cười mãn nguyện nhẹ nhàng từ Nam kết thúc cho tất cả. KẾT THÚC CHO CHIẾN TRANH!.
Tôi vẫn cảm xúc nguyên vẹn khi viết tập cuối cùng này, bằng đúng với cảm xúc khi tôi tìm đến Anh để được nghe Anh kể chuyện. Người Mẹ Vĩ Đại của Anh Nam bây giờ là Bà Nội của ba đứa con Anh và Chị.
Tôi Khâm phục những con người mà tôi đã may mắn được làm em, làm bạn. Tôi mong rằng Anh Chị sẽ hài lòng trọn vẹn bài viết của tôi. Tôi mong rằng, sự cố gắng hết sức của tôi trong câu chuyện. Sẽ truyền tải được đến mọi người TRÁI TIM NHÂN ÁI LUÔN LUÔN RỘNG MỞ. TÌNH THƯƠNG NHÂN LOẠI. SỰ HY SINH CHO NHỮNG ĐIỀU XỨNG ĐÁNG. TÌNH YÊU CHUNG THỦY VÀ ...TRÁI TIM LUÔN LUÔN CHÂN THẬT.
Cảm ơn Anh Chị đã cho tôi được gửi đến mọi người một câu chuyện ĐẸP. Cảm ơn tất cả những thân thương của tôi trong khoảng trời facebook đã luôn luôn đón nhận những chuyện tình đẹp mà tôi đã viết vì Một Người và Vì Mọi Người .
DALAT, 2018. (Hết).
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
***
Ảnh Tác giả Hoàng hạc Dưới Trăng
Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người, mọi người đang ngồi, kính râm và ngoài trời


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét