Mời quý bạn xem một truyện ngắn, tâm tình của một người phụ nữ đã một lần "gãy gánh" và bận lòng chi nữa lúc chia phôi.
*
Sơ lược về Hoàng Hạc Dưới Trăng;
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, bàn tay cô làm rạng rỡ, làm cho dung nhan phụ nữ thêm bội phần quyến rủ, đáng yêu.
*
31 tháng 5, 2020 ·
*** NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI ***
( Cái Dở Của Người Đàn ông)
TẬP 01
*
_Tới nơi rồi cô.
Người tài xế nói với Hằng khi taxi dừng trước cổng quán Caphe. Hằng mở ví thanh toán tiền cùng lúc với tiếng trả lời alô bên kia máy.
_Em đến rồi...
Hằng bước xuống xe đi thẳng vào quán không chờ anh thoáng chút hụt hẫng vì câu nói của tài xế:
_Dạ. Cô ấy đã trả tiền rồi anh ạ.
Cả một không gian xanh mát dịu khi Hằng nhìn khắp chung quanh. Một nơi dễ chịu quá chừng trong những ngày nắng nóng.
_Bao lâu rồi anh hơ. Em nhớ hình như là hai năm rồi thì phải.
_Gần ba năm rồi em. Em vẫn vậy, không già không trẻ nhưng mặn mà và quyến rủ nhiều hơn.
_Anh cứ đùa. Người gì mà không già. Thời gian không có thiên vị ai đâu.
_Anh nói thật mà. Em vẫn thu hút người ta trong cảm nghĩ của anh từ trước đến giờ. Không mờ nhạt đi chút nào trong nỗi nhớ của anh. Em luôn luôn đẹp.
_Ôi trời! Nếu không là chừng đó thời gian mình quen biết nhau, em sẽ cho rằng anh đang tán tỉnh em đấy. Hihihi.
_Thì anh đang tán em mà. Nhưng bây giờ là thật. Anh sẽ không để cho mình ngớ ngẩn và ngu ngốc như ngày xưa... Ngày đó anh thật ngốc.
Hằng cười. Anh cười và cả không gian chung quanh chan hòa niềm vui trong hiện tại với cuộc gặp gỡ đầu tiên sau gần ba năm không liên lạc và lần gặp mặt thứ hai sau năm năm họ tìm quen trên mạng.
Ngày đó thuộc về thời gian chưa xa. Hằng nhận lời kết bạn với anh đơn giản bởi vì anh là lính. Mà Hằng thì yêu vô cùng cái màu xanh bộ quân phục trong hình ảnh đại diện của anh và sự trân trọng thì cũng thật là vô cùng.
Hai năm dài làm bạn rồi làm anh. Hai năm dài cho những vui buồn sẽ chia tâm sự, nhưng chưa bao giờ một lần nói đến chuyện gặp nhau. Hai con người ở trong hai hoàn cảnh. Hiểu, biết tận tường và luôn luôn kịp thời những động viên, an ủi dành cho nhau, những khi người ta cần có được một người bên cạnh chịu nghe và chịu nói những điều cần được nói và được nghe.
Hằng vui vì cuộc sống có một người bạn lớn để cho Hằng có thể khóc vô tư với phiền muộn bất chợt và cười hồn nhiên với niềm vui bắt gặp một lúc nào đó trong công việc hàng ngày. Và anh cũng vậy. Anh cảm thấy cuộc sống bớt đi rất nhiều sự mệt mỏi, chán chường khi anh có thể mở lòng mình ra để nói hết với Hằng những điều mà anh không thể nói với cái người đang là mẹ của con anh.
Buổi họp lớp lần đó, chia tay vài người bạn đi nước ngoài. Cả lớp yêu cầu mọi người phải đưa theo "một nửa" của mình trong bữa tiệc. Hằng băn khoăn không biết phải như thế nào. Ly hôn 5năm. Hằng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cho mình một người để gắn bó.
_Bọn bạn quái ác. Yêu cầu khó khăn. Em hông biết làm sao. Chắc là em sẽ im lặng không tham dự.
_Chuyện gì nói anh nghe xem nào. Khó khăn lớn lắm sao Gái.
Thằng lớp trưởng yêu cầu lần họp mặt ngày mai, tất cả phải mời cho được "một nửa" của mình và đưa theo. Em tìm đâu ra chứ.
_Trời! Tưởng chuyện gì. Anh nè! Mai anh rảnh cả chiều và tối. Anh cho em mượn anh luôn.
_Cái gì??? Anh á... ờ mà sao em ngu vậy ta. Mượn anh một chút có sao đâu. Anh cũng đẹp giai ngời ngời mà. Vậy em mượn nhe.
_Duyệt! Anh sẽ không làm em thất vọng.
Cơn mưa trái mùa làm cho người ta dở dang mọi thứ. Hằng đã chuẩn bị xong xuôi nhưng đành phải ngồi nhìn mưa rơi trong tâm trạng khắc khoải, hồi họp. Lần đầu tiên sau gần hai năm quen biết. Cái cảm giác thân thuộc thì đã có từ lâu trong tháng ngày qua. Nhưng chưa một lần đối diện, chưa một lần nhìn rõ về nhau như sự tường tận tâm sự của hai người đã dành cho nhau. Nôn nao có một chút, lo lắng có một chút, băn khoăn có một chút và ngại ngại thì nhiều hơn một chút.
Khoảng trời trên cao sáng dần, sáng dần hơn sau cơn mưa trái mùa đầu Hạ. Chỉ còn tiếng rơi lộp độp của những giọt mưa sót lại trên mái hiên trước nhà. Cái chùm hoa Vô Tâm màu vàng rũ rượi dưới mưa, mà sao cái sắc vàng vẫn dịu dàng mơn man hông chịu nổi. Cánh chim sẻ nhỏ vút ngang qua khoảng không, vậy là mưa đã tạnh hẳn, không sợ phải chịu đựng sự ẩm ướt của cơn mưa dầm. Hằng đưa tay nâng nhẹ chùm hoa gác hờ trên đám lá còn ướt đẫm màu mưa.
_Dạ alô! Em nghe nè.
_Em xong chưa? Anh đang trên đường đến nhà em đây.
_ Dạ anh! Em xong rồi!
Hằng lững thững trên con dốc nhỏ đi xuống đường. Tường Vy và Thiên Lý trải dài ven đường hai bên lối đi. Tia nắng nhẹ sau cơn mưa dịu dàng và tỏa ấm nhẹ trên tóc, trên gương mặt, trên cả người Hằng. Chiếc áo lông màu trắng hài hòa đến vô cùng với sắc hồng cánh sen áo đầm bên trong của Hằng, sao mà ngọt ngào thương thương vô cùng trong buổi chiều nhạt nắng hôm nay.
_WOW! Em tôi đây á... anh bất ngờ thật sự khi nhận ra Hằng hiện ra cuối con dốc... Trời trời... Anh thích nụ cười của em. Em cười đẹp lắm luôn á Gái ơi. Anh không ngờ.
_Thôi mà anh. Anh gọi em là Gái bọn nó sẽ không tin đâu.
_Được rồi. Không là Gái nữa. Từ bây giờ cho đến sau này. Là YÊU nhe. Kkkk. Anh nói thiệt đó.
_Anh muốn em nghĩ chơi hông Sếp. Nghiêm chỉnh đi. Em nói anh là lính rồi đó. Lính là phải thật sự chỉnh tề.
_Ơ hay! Anh chỉnh tề mà. Em nhìn đây. Nghiêm chỉnh, đàng hoàng, chân thành và rất, rất, rất nồng nàn yêu đấy.
Hằng quên đi nỗi lo lắng vu vơ trước khi gặp anh. Cái hồn nhiên vô tư đúng chất lính của anh đã đem lại cho Hằng sự hài lòng trọn vẹn trong suốt cuộc vui. Cái cách anh gọi Yêu ơi khi nói chuyện với Hằng đã xóa bỏ sự ngờ vực nơi đám bạn. Người ta chúc cho nhau hạnh phúc khi chia tay. Người ta mong cuộc sống của mỗi người sê được điều trọn vẹn như ý trong những năm tháng còn lại trong cuộc đời. Anh bắt tay từng người, trong tình cảm thân thiết trước khi đưa Hằng ra về. Tất cả là điều tuyệt vời ghi dấu kỉ niệm theo thời gian trôi.
_Em muốn ghé quán nào caphe không Yêu.
_Trời trời. Đến tận đây rồi mà còn Yêu hả anh.
_Đến ngàn ngày sau cũng là Yêu. Nếu em muốn.
_Em hông muốn. Em muốn bình yên như từ trước đến giờ.
_Sẽ mãi mãi là bình yên. Anh hứa chắc với em.
_Khoan đã! Em chưa suy nghĩ đến điều này. Anh cho em về. Anh cũng say rồi đó. Em muốn về.
Thời gian cho những Đông tàn rồi Xuân sang. Mùa Hạ miền cao vẫn tuôn những cơn mưa bất chợt đến rồi đi. Thu vàng lá cho ngày tháng dài nối tiếp đi qua của đời và của người. Tự nhiên có một chút gì đó cứ xa xăm mơ hồ trong tình cảm đã có. Luôn luôn trong Hằng không phải là tình yêu. Luôn luôn trong anh là sự chờ đợi bất ngờ một cuộc gọi từ nơi Hằng. Hoàn toàn không có. Cho đến ngày Hằng bị mất cắp cái điện thoại thì sự liên lạc chấm dứt thật sự.
Hơn ba năm trong sự im lặng của mỗi người. Thỉnh thoảng có nhớ, Hằng cho rằng anh chắc đã tìm được sự bình yên với gia đình. Thỉnh thoảng có nhớ, anh cảm thấy vui buồn lẫn lộn với suy nghĩ là Hằng đã tìm được bến bờ hạnh phúc mới cho riêng mình. Không ai muốn tạo nên sự phiền phức không nên có với ai.
Mùa xuân miền cao ấm nồng trong nắng sớm. Sắc đào phai tràn ngập cả không gian. Dường như tiết trời sang xuân luôn luôn cho người ta cái tâm trạng hồ hỡi với cuộc sống hơn mỗi ngày. Cái cảm giác thân thương với tất cả mọi người chung quanh và với từng sự việc xảy ra trong đời cũng dễ dàng chia sẻ và đón nhận hơn.
Kỉ niệm là kỉ niệm. Nó thuộc về một nơi trú ngụ yên bình trong kí ức của mỗi người; không xóa mờ mà cũng không dễ lãng quên. Có khác chăng là cảm xúc đã qua và hiện tại nếu bất chợt có nhớ đến. Rõ ràng để trân trọng và gìn giữ là tùy thuộc vào cảm nhận riêng, rất riêng của từng người.
_Alô...em khỏe không?
_Dạ alô? Xin hỏi ai vậy ạ. Hằng trả lời cuộc gọi đến từ số máy lạ.
_Em không nhận ra anh sao. Em hủy số của anh rồi à.
_Xin lỗi. Điện thoại của em bị mất và em không nhớ số của mọi người. Anh nhắc lại đi.
_Anh Phát đây mà. Em yêu Lính sao lại không nhớ.
_A... Em biết rồi. Tại lâu quá nên em... hihi.
_Em lưu số rồi kết bạn với anh nhe. Anh muốn nói chuyện với em. Anh... Anh... Vẫn rất là nhớ em...
Để rồi chiều nay, sau gần ba năm không liên lạc. Để rồi chiều nay, sau những cuộc trò chuyện được gắn kết trở lại qua chừng đó thời gian tưởng như đã quên lãng về nhau. Hằng nhận lời đến quán cà phê để gặp lại anh sau lời dặn dò...
_Em đến nhe. Đi taxi và gọi anh đón. Anh trả tiền cho tài xế. Anh thật sự rất muốn đem đến cho em hạnh phúc và niềm vui mỗi ngày trong cuộc sống.
Lạ ở chỗ không có sự xa cách trong cuộc trò chuyện. Lạ ở chỗ họ dễ dàng nói với nhau những điều cần nói rất là thực tế. Hằng không phủ nhận rằng Hằng đã để anh luôn luôn bình yên trong trí nhớ của Hằng. Bởi vì anh là một người đang có gia đình, mà Hằng thì không bao giờ muốn chen chân vào khoảng riêng tư đó của anh. Vì vậy Hằng không để tâm đến anh như thế nào trong thời gian qua.
Nhưng anh thì khác. Anh vẫn luôn dõi theo Hằng theo cách của anh. Để biết được rằng Hằng vẫn an yên một mình trong cuộc sống của Hằng. Và nỗi nhớ trong anh về Hằng không là bất chợt. Nó rõ ràng hơn mỗi ngày và theo mãi bất kể thời gian.
Cái hờ hững của chiếc khăn choàng cổ đặc biệt nơi Hằng không nhầm lẫn vào đâu được khi anh thoáng nhìn thấy trong kính cửa xe. Dừng lại... lùi nhẹ ra sau. Anh sửa lại gọng kính để nhận ra rõ ràng một Hằng bằng xương bằng thịt đang tươi cười tạo dáng chụp hình nơi cổng ngôi nhà thờ nhỏ. Anh cảm nhận tim mình lỗi nhịp cùng với sự ngu ngốc nơi anh... Dalat đâu có xa với khoảng cách không gian và thời gian. Vậy thì tại sao. Tại sao mình lại không nắm bắt hạnh phúc mình có được để gìn giữ, nuôi dưỡng và trân trọng.
Anh trở về và băn khoăn, ray rứt, chập chờn, nghĩ suy cùng nỗi nhớ. Nhớ về tất cả những điều đã có, đã qua và nhớ đến hình ảnh Hằng tươi cười trong buổi chiều lộng gió miền cao nguyên chiều nay .. tất cả như là đang hiện hữu trước mắt, trong tầm tay và trong nỗi trở trăn của giấc ngủ giữa đêm về sáng.
Anh mở số điện thoại và bắt đầu cuộc gọi cho Hằng khi anh đến cơ quan. Hồi họp là có khi anh nghe cái giọng nói nhẹ nhàng anh luôn luôn nhớ mỗi khi Hằng bắt đầu trả lời tất cả cuộc gọi đến.
_Dạ. Alô...
Hằng nhìn màu trời bên ngoài qua khung cảnh kính quán cà phê. Mây xám giăng đầy có thể sẽ mưa đâu đó sắp tới. Không có câu trả lời ngay lúc này cho những điều anh đã nói với Hằng trong hai tiếng đồng hồ qua. Hằng không bất ngờ, không ngỡ ngàng với điều mình nghe được. Hằng tin sự chân thành trong tình cảm của anh là thật. Hằng hiểu được thời gian làm cho người đàn ông chín chắn hơn trong tình cảm và thời gian cũng làm cho người đàn bà trưởng thành và biết sống hơn. Nhưng thời gian cũng là điều không thể và có thể cho một quyết định vội vàng với ý nghĩa của yêu thương và hạnh phúc. Năm năm quả là vừa đủ để hai con người tìm hiểu để có được sự gắn kết nếu ở trong một hoàn cảnh bình thường của hai con người tự do. Còn ở đây. Năm năm vẫn còn một điều vướng mắc quá lớn để cho người ta khó có thể chấp nhận cái điều tưởng như là đơn giản.
Liếc nhẹ một lần qua anh. Hằng không tìm ra được điều gì để chê trách về sự cẩu thả nơi con người này. Anh là một người đàn ông sạch sẽ đúng nghĩa đen và nghĩa bóng trong cảm nhận của Hằng. Cái khó khăn ở đây là sự vướng mắc giữa anh với một người hợp pháp là vợ là chồng trên danh nghĩa nhưng đã mỗi người một cuộc sống riêng tư. Hằng không muốn mình lại sống trong cuộc sống với suy nghĩ mình sống hy sinh cho điều gì và cho ai như những năm tháng đã qua trước kia trong cuộc đời.
_Cho em thời gian nhe anh. Vừa đủ để em nhận biết được em cần gì và em muốn gì trong tất cả những điều anh đã nói với em.
_Được rồi. Anh sẵn sàng luôn luôn chờ câu trả lời của em. Hãy tin rằng anh mong muốn được đem đến cho em hạnh phúc và niềm vui mỗi ngày đến hết cuộc đời còn lại.
Hằng thả nhẹ bước chân trên con đường mờ mờ hơi sương lạnh, nhạt nhòa ánh hoàng hôn. Hằng từ chối lời đề nghị anh đưa về nhà. Hằng muốn cảm nhận rõ ràng tâm tư và cảm xúc hiện tại sau cuộc gặp gỡ vừa qua. Rung động là có với những ân cần anh dành cho Hằng. Hằng tin rằng hạnh phúc nồng nàn là điều chắc chắn sẽ có được khi hai người đến với nhau. Nhưng ở anh vẫn còn điều gì đó mơ hồ mà Hằng đã nhận ra được khi anh trả lời câu hỏi của Hằng rằng... Rồi chúng ta sẽ cùng nhau ở vị trí nào trong tình yêu; mình sẽ chọn giữa cuộc sống còn nhiều trắc trở này???
_Hãy cứ sống, hãy cứ chấp nhận cho nhau và đón nhận. Rồi từ đó sự gắn kết nếu có, sẽ thay đổi và có được tất cả.
Một hạt, hai ba rồi bốn....không kịp đếm với cơn mưa trút nước xuống lòng đường. Mờ nhạt chung quanh, khoảng trời mới vừa lúc nãy còn nhận được ra nhau. Hằng kịp chạy đến trú mưa dưới vòm cổng ngôi biệt thự bên đường, chiếc khăn choàng cổ ẩm ướt vì vô vàn những giọt mưa đầu tiên. Hằng tháo nhẹ và rũ rũ nước trước khi quấn lại trên bờ vai thanh mảnh. Đưa tay búi lại mớ tóc dài vướng giọt lệ của trời. Hằng nhìn thấy ánh đèn xe dừng lại chỗ mình đang đứng.
_Em lên xe đi! Mưa này biết bao giờ mới tạnh. Không làm nũng với ông trời được đâu.
Ngoan ngoãn Hằng đi theo anh dưới chiếc dù che mưa để lên xe. Con đường trước mặt trắng xóa màn mưa mùa Hạ. Ánh mắt xa xăm trong khoảng trắng chênh vênh. Mưa như chưa từng được mưa. Cánh quạt gió và hai ngọn đèn xe không đủ soi rõ con đường phía trước. Anh dừng xe bên đường dưới tàn cây phượng tím. Nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của Hằng, anh áp nhẹ bên ngực trái, để Hằng cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh thay thế những điều anh muốn nói và điều anh muốn dành cho Hằng.
Cho và nhận để có được sự gắn kết với những điều chúng ta muốn có... Hằng nhớ lại điều anh nói trong cảm nhận ngọt ngào từ nụ hôn của anh đắm đuối trên bờ mi, trên sóng mắt yêu thương, trên gương mặt còn vướng vất giọt nước mắt của trời và dịu dàng, thật dịu dàng vừa đủ hương vị ngọt ngào mê đắm trên đôi môi hé mở tự nhiên của Hằng khi tình yêu thật sự đang đến. Dalat nồng nàn nụ hôn đầu tiên trong cơn mưa cuối ngày.
( hết tập 01)
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ảnh Tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét