Thứ Hai, 22 tháng 11, 2021

Vô thường luận/ Nào có kiếp sau/ Cảnh Tú chia sẻ

 "Vô thường luận"

Tôn Vận Tuyền (孫運璿, Sun Yun-Suan, 10/11/1913 - 15/2 /2006) , một nhà kinh tế, một chính trị gia Đài Loan. Ông là Bộ trưởng Bộ Kinh tế từ năm 1969 đến 1978, sau đó được bầu làm Thủ tướng Đài Loan (Premier of the Republic of China ) từ năm 1978 đến 1984. Ngày 24 tháng hai năm 1984 ông bị đột quỵ do xuất huyết não và sau khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tháng 2 năm 2006 , ông qua đời tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi . Ngoài các trước tác về Kinh tế, Chính trị, tôi quan tâm đến một bức thư ông để lại cho các con của ông.
Một bức thư giản dị nhưng thật chân tình và sâu sắc.
KIẾP SAU ( NẾU CÓ) DÙ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU "....
Tôn Vận Tuyền đã để lại những lời căn dặn như sau: Các con thân mến,
Viết những điều căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau :
1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần , nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
2. Cha là Cha của các con, nếu không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc này đâu!
3.Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả của bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của chính bản thân mà Cha ghi nhận được. Nó sẽ giúp các con tránh những nhầm lẫn hoang phí trên con đường trưởng thành của các con.
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :
1. Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đôi xử tốt với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.
2.Không có người nào mà không thể thay thế hay tồn tại mãi với mình được cả; không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu, bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thì sau nầy trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu: đó cũng không phải là chuyện trời sập.
3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phi thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!. Cho nên, nếu ta càng trân biết quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
4.Trên đời nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Aí tình chẳng qua là một cảm xúc nhất thời, cảm giác nầy tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi. Nếu người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luy vì thất tình.
5.Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần học hành nhiều sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là vũ khi trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc sắt. Nên nhớ kỹ điều nầy !
6. Cha không yêu cầu các con phải phụng dưỡng cha trong nửa quãng đời còn lại của cha sau nầy. Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc nữa quãng đời sau này của các con. Lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn thiên chức của mình. Sau nầy các con có đi xe Bus công cộng hay đi Auto nhà, các con ăn soup vi cá hay ăn mi gói, đều là trách nhiệm của các con.
7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử TỐT với mình. Mình đối xử người ta thế nào, không có nghiã là nguời ta sẽ đối xử lại mình như thế , nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8.Trong mười mấy, hai mươi năm nay, có người tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn nghèo trắng tay, điều nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn mới khá được. Trên thế gian nầy không có cái gì là miễn phí cả.
9. Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu, như thế nào, nên trân trọng và hãy qúy khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau, kiếp sau (nếu có), dù ta có thuơng hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI (Cái Dở Của Người Đàn ông) TẬP HẾT/ Hoàng Hạc Dưới Trăng

 Mời quý bạn xem một truyện ngắn, tâm tình của một người phụ nữ đã một lần "gãy gánh" và bận lòng chi nữa lúc chia phôi.

*
Sơ lược về Hoàng Hạc Dưới Trăng;
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, bàn tay cô còn làm cho dung nhan phụ nữ thêm bội phần rạng rỡ, quyến rủ, đáng yêu.
*
9 tháng 6, 2020 ·
*** NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI ***
( Cái Dở Của Người Đàn ông)
TẬP HẾT.
Hoàng Hạc Dưới Trăng
*
Hằng thức giấc bởi nụ hôn nhẹ nhàng trên trán. Cái mờ ảo ngoài kia chưa soi rõ mặt người. Thật khẽ thôi nhưng Hằng vẫn nghe được tí tách của những giọt sương rơi bên ngoài khung cửa sổ
_Em ngủ ngon không? Anh nâng nhẹ đầu Hằng gối lên cánh tay ấm nồng hạnh phúc.
_Mấy giờ anh đi làm? Hằng mỉm cười ý nhị hỏi thay câu trả lời.
_Bảy giờ rưỡi.
_Giờ là mấy giờ rồi?
_Kém mười phút đầy năm giờ.
_Ôi trời! Vậy là còn hơn hai tiếng. Sao hông ngủ thêm, quá sớm để bắt đầu ngày mới Anh ơi!
_Nghĩ sao cưng. Ngủ lúc nào không ngủ được. Dễ dàng gì có được một buổi sáng bên nhau như thế này. Không yêu mới lạ.
_Hả? Em lười lắm, cho em ngủ trọn giấc đi mà!
_Được rồi! Em cứ thoải mái lười với giấc ngủ của em. Tất cả còn lại để anh lo. Hihihi.
Cuộn mình vào trong yêu thương anh không cho Hằng kịp phản ứng. Anh không phá vỡ sự yên bình trong giấc ngủ của Hằng. Vừa đủ thôi, vừa đủ để anh đánh thức cái cảm xúc trong bản năng của mình và của người. Vừa đủ thôi, để Hằng buông xuôi tất cả, đón nhận tất cả trong sự tỉnh thức hoàn toàn mà không hề giận dỗi.
Gối đầu lên ngực anh. Hằng lắng nghe sự trở về từ từ cho nhịp đập bình thường nơi trái tim của anh. Cái nhịp đập mà mới vừa lúc nãy, nó thôi thúc người ta cảm nhận được thế nào là yêu thương, thế nào là cho và nhận, thế nào hòa quyện vơi đầy, nông sâu... mà không cần nói bằng lời. Để rồi nhớ. Nhớ nhiều hơn nỗi nhớ bất cứ lúc nào họ chợt nhớ về nhau.
Tiếng thở nhẹ nhàng đều đều trong giấc ngủ vội, ngắn ngủi và cần thiết nơi anh cho Hằng ngắm nhìn gương mặt anh rõ ràng hơn. Hạnh phúc có ý nghĩa hạnh phúc, thật sự là trong lúc này. Anh yên bình trong giấc ngủ ngắn cần có được sau khi yêu, mà trong tay vẫn ôm trọn người đàn bà đang thuộc về mình. Thời khắc này người đàn ông dễ thương nhất so với tất cả những gì thuộc về cuộc sống hàng ngày. Buông xuôi và hiền lành không chịu nổi
Hằng nhắm mắt để cảm nhận lại những dấu yêu đã có. Chỉ có lúc này người ta mới nhận biết được rõ ràng và chắc chắn yêu thương và ích kỷ có hay không từ người đàn ông đang hiện hữu trong cuộc sống của mình. Hằng hài lòng với những điều Hằng đã nhận được trong tình yêu với anh. Hằng mong rằng sự hời hợt sẽ không là khuyết điểm lớn nhất nơi con người đang ôm trọn Hằng trong vòng tay ấm nồng của một buổi sáng miền cao đang đắm chìm trong hơi sương mờ nhạt.
_Cho anh một bữa điểm tâm nhé. Anh sẽ đến thẳng cơ quan chứ không cần về nhà.
_Được rồi! Em sẽ làm điểm tâm trong khi anh tắm.
Cái cảm giác hạnh phúc khi nhìn anh ăn bữa ăn sáng do chính tay mình làm trở thành nỗi hụt hẫng, chơi vơi khi anh vội vàng ra về không một lời từ giã, không nụ hôn có thể thay câu nói cảm ơn. Nhẹ như không và buồn muốn khóc. Hằng chuẩn bị cho công việc của một ngày mới trong sự giận hờn có một chút trách móc. CÁI DỞ THỨ HAI từ một người đàn ông nơi anh.
Hằng không trông chờ vào điện thoại, và sự im lặng kéo dài đến hơn mười giờ đêm. Tin nhắn của anh không đem lại cho Hằng sự mừng vui
_Cảm giác thế nào???
Em quên rồi vì em chuẩn bị đi ngủ. Chúc anh ngủ ngon. Hằng trả lời tin nhắn với cái nhếch mép tự nhiên không cố ý.
Dalat vẫn bình yên, yên bình với tất cả. Có hay chăng chỉ là chút tiếc nuối về điều gì đó không rõ ràng trong Hằng. Một, hai, ba rồi cả tuần sau đó, Hằng vẫn đi về một mình với suy nghĩ không tên. Chủ nhật miền cao ấm nồng trong nắng sớm của những ngày cuối Hạ. Hằng bất ngờ khi anh xuất hiện mà không báo trước, trong lúc Hằng đang loay hoay cố gắng gắn cái quạt máy trên tường.
_Ôi trời! Vậy mà em nghĩ chắc phải hai năm nữa mình mới gặp lại nhau chứ.
_Đùa! Xin lỗi vì anh bận quá. Nhớ em muốn chết luôn!
_Em thì hông nhớ. Tại vì yêu anh buồn quá.
_Sao lại buồn?
_Vì không được vui.
_Để đấy, lát anh làm cho... Anh nói và cầm lấy chiếc quạt để qua một bên... Anh xin lỗi. Vì cơ quan có việc quan trọng. Không thể không làm được.
_Thời đại gì chứ. Một cuộc gọi, một tin nhắn cuối ngày. Không thể lấy mất thời gian của anh.
_Được rồi! Anh sai! Anh sẽ khắc phục! Đó là lời hứa của một người lính.
_Anh... Hằng phì cười vì cái cách của anh. Tình yêu là vậy. Hờn trách thật nhiều với những nghĩ suy khi xa vắng. Để rồi dễ dàng nũng nịu yêu thương khi người tìm đến cạnh bên.
Có thể cái mới mẻ trong cảm xúc của hai con người là điều khiến cho người ta cứ mong muốn được gần và được yêu. Không bao giờ là cũ trong tình yêu từ một người đàn ông hay một người đàn bà. Không có bắt đầu thì kết thúc là điều không bao giờ xảy ra. Mọi sự bắt đầu trong một cuộc tình, dù ở bất cứ độ tuổi nào, dù ở bất cứ thành phần nào trong cuộc sống. Tất cả đều là sự mới mẻ của hai con người tìm thấy được nhau và chấp nhận thuộc về nhau.
Anh cũng vậy. Hằng cũng vậy. Họ không cần biết trước đây thuộc về riẻng tư của mỗi người là như thế nào. Tất cả đã qua, tất cả đã xa, tất cả đã không còn tồn tại trong suy nghĩ. Họ đến để hiểu được về nhau. Họ đến để dành cho nhau cái được mất họ đang cần trong hiện tại. Người ta biết được rằng, những con người như họ, những cuộc đời như họ; với vô vàn tổn thương, mất mát đã qua trong hai phần ba cuộc đời. Cái người ta cần phải là sự thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ buồn vui.
Nồng nàn vẫn rất nồng nàn. Ân cần dìu dắt vẫn thật sự đam mê. Cái buông xuôi là điều mãi có trong hòa quyện ngút ngàn hạnh phúc yêu thương
_Bao giờ thì gặp lại... Hằng nhẹ nhàng câu hỏi khi nụ hôn vẫn ngọt mềm vương vấn.
_Sao cứ phải hỏi vậy?
_Vì anh chưa có câu trả lời tên gọi chuyện của mình.
_Gọi gì nữa. Em cứ quan trọng vớ vẩn.
_Anh biết hông. Yêu em sẽ rất là bình yên. Vì em không bắt anh suốt ngày cứ phải trả lời tin nhắn hay điện thoại của em. Em tôn trọng tất cả những điều thuộc về riẻng tư của Anh. Em không yêu cầu hay đòi hỏi những gì quá khả năng của Anh. Nhưng như vậy không có nghĩa em trở thành quán trọ để anh ngơi nghỉ dừng chân những lúc anh cần.
_Sao em lại nói vậy.
_Vì em muốn anh biết vậy.
_Xa anh được không?
_Tùy thuộc vào anh.
_Được rồi! Như vậy đi. Anh sẽ sắp xếp mỗi tuần anh đến với em hai lần, buổi tối vào khoảng 7giờ cho đến 9giờ. Anh về nhà với con gái của anh.
_Còn lại thì sao?
_Còn lại gì?
_Còn lại những gì không thuộc về hai tiếng đồng hồ đó, thì như thế nào?
_Thì vẫn cứ như bình thường. Việc của ai thuộc về người đó.
_Và đó là niềm vui và hạnh phúc mà anh luôn nói là anh muốn đem đến cho em hay sao?
_Trước mắt là vậy. Thời gian sẽ khác... CÁI DỠ THỨ BA từ người đàn ông nơi anh.
Hằng im lặng nhìn màu nắng ngoài kia. Nắng cuối Hạ không gay gắt bởi những cơn mưa chiều thường đến sớm. Đừng bao giờ mơ cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa Hạ miền cao, bởi vì cái rỉ rả kéo dài làm dở dang mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày. Đó là quy luật tự nhiên của muôn đời. Và hạnh phúc cũng vậy. Hạnh phúc sẽ không tồn tại một khi người ta không có sự chân thành chắc chắn trong tình yêu.
Hằng nhìn chiếc quạt máy vẫn đang nằm dở chừng như khi anh đến... lần sau anh sẽ gắn lên tường cho em. Giờ anh đi vội vì có việc đột xuất... Hằng không gật cũng không lắc đầu... CÁI DỞ THỨ TƯ từ người đàn ông nơi anh.
Thênh thang quá chừng trong cõi lòng của Hằng bây giờ. Hằng không suy nghĩ nhiều vì quyết định đã đến. Không xóa, không chặn, không hủy... Hằng không trả lời bất cứ điều gì từ điện thoại của anh
_Anh về đến nhà rồi nhe em. Nhớ em nhiều...Tin nhắn gửi đến lúc giữa khuya.
Hằng bắt đầu chuyến xe lúc bình minh còn mờ nhạt phía ngàn thông. Hòa mình vào biển xanh cát trắng. Hằng gột rửa hết những đam mê đã có trong cuộc tình chưa đặt tên. Mười ngày cho tất cả tan theo từng con sóng. Mười ngày để nhìn nhận những dở hay trong sự ngộ nhận của mình. Mười ngày để chắc chắn rằng quyết định của mình là đúng. Không nuối tiếc. Không ân hận. Không trách hờn đổ lỗi cho ai và vì sao. Mười ngày bình thản đi qua đoạn đường ngắn ngủi gập ghềnh để cho mình có được sự trưởng thành và biết sống hơn.
_Anh xa.
Cả hai. Anh và em. Hãy trở về đúng vị trí của mình trong cuộc sống của mỗi người. Yêu anh là thật. Nhưng em không đủ khả năng và sự khoan dung để có thể bình thường với cái dở trong một người đàn ông từ nơi anh. Một. Hai. Ba... em sợ rằng nó sẽ nhiều hơn mỗi ngày so với tình yêu anh đã cố gắng sắp xếp để dành cho em.
Em có thể bỏ qua. Em có thể coi như không có gì. Chỉ có điều...Trên tất cả những cái dở của anh. Cái dở duy nhất mà em không chấp nhận được, đó là...ANH ĐÃ VÔ TÂM ĐỂ KHÔNG NHỚ RẰNG. CÓ ĐƯỢC YÊU THƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC LÀ MỘT CHUYỆN. LÀM THẾ NÀO ĐỂ NUÔI DƯỠNG VÀ NẮM GIỮ ĐƯỢC TRONG TAY... ĐÓ MỚI LÀ ĐIỀU QUAN TRỌNG Ý NGHĨA TRONG CUỘC ĐỜI. Luôn luôn cái anh cần thì em có. Nhưng cái em mong muốn có thì anh lại không có.
Anh nhận lời nhắn của Hằng khi về đến nhà... Anh Mong Gặp Em... Anh trả lời tin nhắn của Hằng... Không có sự hồi âm trong ngàn ngày sau cùng nỗi nhớ.
Dalat ghi dấu một tình yêu. ( hết)
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ảnh tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Có thể là hình ảnh về đang đứng và ngoài trời



NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI/ (Cái Dở Của Người Đàn Ông),TẬP 02/ Hoàng Hạc Dưới Trăng.

 Mời quý bạn xem một truyện ngắn, tâm tình của một người phụ nữ đã một lần "gãy gánh" và bận lòng chi nữa lúc chia phôi.

*
Sơ lược về Hoàng Hạc Dưới Trăng;
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, bàn tay cô làm rạng rỡ, làm cho dung nhan phụ nữ thêm bội phần quyến rủ, đáng yêu.
Hoàng Hạc Dưới Trăng
5 tháng 6, 2020 ·
*** NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI ***
( Cái Dở Của Người Đàn Ông )
TẬP 02
*
Anh bước xuống xe và ngần ngừ trước cái ổ khóa lớn ngay cổng. Đã mười ngày qua, anh không gặp Hằng cũng như không nhận được cuộc gọi nào và bất cứ tin nhắn trả lời từ Hằng. Công việc của một sĩ quan chỉ huy trong quân đội chuẩn bị cho ngày đại lễ đã làm cho anh bận rộn không giờ phút nghỉ ngơi dành cho Hằng. Và anh tin rằng Hằng sẽ hiểu mà thông cảm cho anh.
Môt...hai...rồi ba cuộc gọi...chuông đổ nhưng không bắt máy....Em trả lời anh đi. Hờn dỗi, trách móc gì cũng được. Đừng im lặng như vậy anh không chịu nổi đâu. Nhớ...nhớ...nhớ đến rơi lệ. Tin nhắn được gửi đi và... vẫn không nhận được sự hồi âm.
_A... Cho chú hỏi. Cháu có nhìn thấy cô Hằng không? Anh vội vàng đặt câu hỏi khi nhìn thấy hai cô bé sinh viên ở trọ sát nhà Hằng.
_Cô Hằng hả chú. Cô ấy đi biển đã mấy ngày rồi. Cô ấy có nhờ bọn cháu tưới giúp vườn hoa bên nhà mỗi chiều.
_À. Thế cô đi với ai cháu biết không?
_Dạ bọn cháu không biết ạ.
_Chú cảm ơn!
Anh nhìn thoáng cái vườn hoa nho nhỏ trước nhà đầy màu sắc trước khi cho xe chạy đi. Anh định dành cho Hằng cả ngày hôm nay để nhận bất cứ sự giận dỗi từ nơi Hằng, bù lại trống vắng của mười ngày qua. Vậy mà... Anh cảm thấy hoang mang có chút lo lắng vì chuyến du lịch trong im lặng của Hằng. Bây giờ. Chỉ cần biết được Hằng đang ở đâu. Anh sẽ tìm đến ngay tức khắc để cho Hằng tự do thoải mái trút hết lên anh tất cả những phiền muộn không hài lòng.
Chiếc xe lướt nhẹ trên con đường trước mặt, mang theo nỗi buồn và sự trống vắng. Anh nhìn hàng cây hai bên đường với mơ ước bất chợt được nhìn thấy bóng dáng Hằng đâu đó trong không gian chung quanh. Và... Hằng thì nhìn thấy tất cả từ nơi anh qua khung cửa kính che phủ chiếc rèm hoa màu tím trên căn gác nhỏ.
Hằng trở về nhà từ rất sớm với tâm trạng bình yên sau những ngày lang thang một mình trên bờ cát dài đón từng con sóng. Cái mênh mông giao hòa màu xanh của trời và biển luôn luôn cho Hằng cảm giác thư thái để có được quyết định đúng đắn với những điều cần phải quyết định. Với tay khóa lại ổ khóa cánh cổng từ bên ngoài. Hằng vào nhà nhẹ nhàng và yên vị trong tổ ấm của mình cho đến lúc nhìn thấy anh xuất hiện trước cổng sáng nay.
Hằng yêu lính. Hằng hiểu và biết được những khó khăn của một người lính trong mọi hoàn cảnh, thời chiến hay thời bình. Nhưng hiểu và biết để thông cảm là một chuyện. Phải như thế nào để chấp nhận hy sinh và thiệt thòi mà không phải tổn thương đến người nào. Đó mới là điều quan trọng.
Hai tháng đón nhận tình cảm để bước vào đời nhau. Hằng luôn luôn phải chịu cái cảm giác nửa vời trong một cuộc tình. Hay nói đúng hơn. Hằng đã cố gắng. Cố gắng không vì mình cho rất nhiều thứ. Nhưng dường như tất cả không có được ý nghĩa thật sự cho yêu thương và hạnh phúc của hai con người tìm thấy nhau. Hằng không quên ngọt ngào đã có. Nhưng Hằng không thể nào chấp nhận cái cảm giác chơi vơi khi nghĩ hoài không ra được cái tên đặt vào cho đúng mối quan hệ của hai người.
Nụ hôn dưới mưa chiều ấy đã thay lời đón nhận. Anh đưa Hằng về nhà và trú ngụ trong nồng ấm yêu thương. Bây giờ đây Hằng vẫn không thoát ra khỏi sự nồng nàn từ anh mỗi khi Hằng nhớ đến. Nồng nàn không chịu nổi, đầy bất ngờ trong cõi yêu. Ở đó, ở trong cái miền tuyệt vời của bến bờ yêu thương, Hằng đã biết được cảm xúc tận cùng của người với người là như thế nào.
Trân trọng. Đúng là trân trọng với từng nụ hôn. Anh đem đến cho Hằng cảm giác hoàn toàn mới mẻ trong yêu thương vời vợi. Cái yêu thương của một người dẫn dắt một người, cho đam mê rạo rực của bể ái nguồn ân. Bàn tay Hằng không còn thừa thãi theo bàn tay anh buông lơi nhịp nhàng trên cung đàn tình ái tràn đầy cung bậc cảm xúc rất người.
Bao la quá chừng. Mênh mông quá chừng, tình yêu của một người lính dành cho những gì thuộc về họ. Ở đây không có suy nghĩ về sự hy sinh cho hạnh phúc của mọi người. Ở đây cũng không có sự so đo tính toán cho cái nghĩa vụ mình phải thực hiện. Ở đây, trong cái cõi mênh mông nồng ấm rất đời và rất người. Anh đang dành cho Hằng tất cả đam mê cháy bỏng quyết liệt đến dịu dàng, dịu dàng đến nhẹ nhàng, trên từng miền thịt da, ngát mùi hương trần tục.
Vầng trăng thượng tuần lướt nhẹ qua khung cửa sổ, ngọn gió đêm thoảng hương hoa dại miền cao len lỏi vào trong phòng. Cái chập choạng sáng tối không làm vơi bớt đam mê. Cái mờ ảo ngọn đèn ngủ màu hồng không làm sai lệch đoạn đường cảm xúc. Cái nơi người ta tìm đến, cái nơi anh và Hằng đang đến không cần thiết cho ánh sáng phù hoa. Anh không cần hỏi. Hằng không cần nói. Cảm nhận và chỉ là cảm nhận. Cảm nhận để biết được rằng dừng lại cho bao lâu, khơi gợi cho nông sâu vơi đầy, cho qua đi những suy nghĩ đời thường, cho buông xuôi đón nhận, cho âm thanh mơ hồ thổn thức không rõ ràng tên gọi cái điều rất riêng... rất riêng trong Hằng, rất riêng trong anh, nhưng kịp cảm nhận trong nhau sự đồng điệu đến vô cùng để cho nhau cái khoảnh khắc hòa quyện ngút ngàn, nồng nàn, sâu lắng tận cùng ở cái miền tuyệt vời của người và người.
_Cảm ơn anh đã đánh thức cảm xúc nơi em để em nhận biết em vẫn còn là đàn bà. Hằng khe khẽ vào tai anh khi anh vẫn đang rất yên vị đàng hoàng là một trong cảm nhận của Hằng.
Yên bình trở lại với tiếng gõ nhịp thời gian. Con tắc kè đêm nay không làm Hằng khó chịu bởi tiếng tặc lưỡi giữa đêm về sáng. Hằng ngồi dậy đưa tay tìm chiếc áo ngủ vương vãi đâu đó
_Gì vậy em?
_Áo của em. Em phải buông mùng, vì không có mùng em hông ngủ được.
Anh cầm lấychiếc áo ngủ trên gối đưa cho Hằng. Tiện tay anh lấy cái điện thoại mở nguồn rồi lướt, không để tâm đến việc Hằng mặc lại cái ảo ngủ trong ánh đèn mờ ảo, cái áo ngủ mà lúc nãy chính anh là người đã cởi ra để được yêu thương, để cùng hạnh phúc. Anh vẫn lướt và lướt mặc kệ Hằng đứng lên với tay buông mùng để Hằng không bị cảm giác trống trải chơi vơi khi ngủ.
Chui vào giường Hằng nhẹ nhàng nằm xuống và có chút bâng khuâng. Quay lưng về phía anh với ánh sáng chiếc điện thoại vẫn còn trên tay. Hằng cảm thấy không hài lòng vì cái điều DỠ THỨ NHẤT TỪ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG NƠI ANH . (hết tập 02 )
* CHÚC CẢ NHÀ NGỦ NGON *
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Có thể là hình ảnh về xe scooter và ngoài trời


NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI. (Cái Dở Của Người Đàn ông) TẬP 01/ Hoàng Hạc Dưới Trăng.

 Mời quý bạn xem một truyện ngắn, tâm tình của một người phụ nữ đã một lần "gãy gánh" và bận lòng chi nữa lúc chia phôi.

*
Sơ lược về Hoàng Hạc Dưới Trăng;
HHDT sinh năm 1964, hiện sống ở quê là xứ ngàn hoa Dalat. Ngoài việc viết văn, làm thơ, bàn tay cô làm rạng rỡ, làm cho dung nhan phụ nữ thêm bội phần quyến rủ, đáng yêu.
*
31 tháng 5, 2020 ·
*** NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI ***
( Cái Dở Của Người Đàn ông)
TẬP 01
*
_Tới nơi rồi cô.
Người tài xế nói với Hằng khi taxi dừng trước cổng quán Caphe. Hằng mở ví thanh toán tiền cùng lúc với tiếng trả lời alô bên kia máy.
_Em đến rồi...
Hằng bước xuống xe đi thẳng vào quán không chờ anh thoáng chút hụt hẫng vì câu nói của tài xế:
_Dạ. Cô ấy đã trả tiền rồi anh ạ.
Cả một không gian xanh mát dịu khi Hằng nhìn khắp chung quanh. Một nơi dễ chịu quá chừng trong những ngày nắng nóng.
_Bao lâu rồi anh hơ. Em nhớ hình như là hai năm rồi thì phải.
_Gần ba năm rồi em. Em vẫn vậy, không già không trẻ nhưng mặn mà và quyến rủ nhiều hơn.
_Anh cứ đùa. Người gì mà không già. Thời gian không có thiên vị ai đâu.
_Anh nói thật mà. Em vẫn thu hút người ta trong cảm nghĩ của anh từ trước đến giờ. Không mờ nhạt đi chút nào trong nỗi nhớ của anh. Em luôn luôn đẹp.
_Ôi trời! Nếu không là chừng đó thời gian mình quen biết nhau, em sẽ cho rằng anh đang tán tỉnh em đấy. Hihihi.
_Thì anh đang tán em mà. Nhưng bây giờ là thật. Anh sẽ không để cho mình ngớ ngẩn và ngu ngốc như ngày xưa... Ngày đó anh thật ngốc.
Hằng cười. Anh cười và cả không gian chung quanh chan hòa niềm vui trong hiện tại với cuộc gặp gỡ đầu tiên sau gần ba năm không liên lạc và lần gặp mặt thứ hai sau năm năm họ tìm quen trên mạng.
Ngày đó thuộc về thời gian chưa xa. Hằng nhận lời kết bạn với anh đơn giản bởi vì anh là lính. Mà Hằng thì yêu vô cùng cái màu xanh bộ quân phục trong hình ảnh đại diện của anh và sự trân trọng thì cũng thật là vô cùng.
Hai năm dài làm bạn rồi làm anh. Hai năm dài cho những vui buồn sẽ chia tâm sự, nhưng chưa bao giờ một lần nói đến chuyện gặp nhau. Hai con người ở trong hai hoàn cảnh. Hiểu, biết tận tường và luôn luôn kịp thời những động viên, an ủi dành cho nhau, những khi người ta cần có được một người bên cạnh chịu nghe và chịu nói những điều cần được nói và được nghe.
Hằng vui vì cuộc sống có một người bạn lớn để cho Hằng có thể khóc vô tư với phiền muộn bất chợt và cười hồn nhiên với niềm vui bắt gặp một lúc nào đó trong công việc hàng ngày. Và anh cũng vậy. Anh cảm thấy cuộc sống bớt đi rất nhiều sự mệt mỏi, chán chường khi anh có thể mở lòng mình ra để nói hết với Hằng những điều mà anh không thể nói với cái người đang là mẹ của con anh.
Buổi họp lớp lần đó, chia tay vài người bạn đi nước ngoài. Cả lớp yêu cầu mọi người phải đưa theo "một nửa" của mình trong bữa tiệc. Hằng băn khoăn không biết phải như thế nào. Ly hôn 5năm. Hằng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cho mình một người để gắn bó.
_Bọn bạn quái ác. Yêu cầu khó khăn. Em hông biết làm sao. Chắc là em sẽ im lặng không tham dự.
_Chuyện gì nói anh nghe xem nào. Khó khăn lớn lắm sao Gái.
Thằng lớp trưởng yêu cầu lần họp mặt ngày mai, tất cả phải mời cho được "một nửa" của mình và đưa theo. Em tìm đâu ra chứ.
_Trời! Tưởng chuyện gì. Anh nè! Mai anh rảnh cả chiều và tối. Anh cho em mượn anh luôn.
_Cái gì??? Anh á... ờ mà sao em ngu vậy ta. Mượn anh một chút có sao đâu. Anh cũng đẹp giai ngời ngời mà. Vậy em mượn nhe.
_Duyệt! Anh sẽ không làm em thất vọng.
Cơn mưa trái mùa làm cho người ta dở dang mọi thứ. Hằng đã chuẩn bị xong xuôi nhưng đành phải ngồi nhìn mưa rơi trong tâm trạng khắc khoải, hồi họp. Lần đầu tiên sau gần hai năm quen biết. Cái cảm giác thân thuộc thì đã có từ lâu trong tháng ngày qua. Nhưng chưa một lần đối diện, chưa một lần nhìn rõ về nhau như sự tường tận tâm sự của hai người đã dành cho nhau. Nôn nao có một chút, lo lắng có một chút, băn khoăn có một chút và ngại ngại thì nhiều hơn một chút.
Khoảng trời trên cao sáng dần, sáng dần hơn sau cơn mưa trái mùa đầu Hạ. Chỉ còn tiếng rơi lộp độp của những giọt mưa sót lại trên mái hiên trước nhà. Cái chùm hoa Vô Tâm màu vàng rũ rượi dưới mưa, mà sao cái sắc vàng vẫn dịu dàng mơn man hông chịu nổi. Cánh chim sẻ nhỏ vút ngang qua khoảng không, vậy là mưa đã tạnh hẳn, không sợ phải chịu đựng sự ẩm ướt của cơn mưa dầm. Hằng đưa tay nâng nhẹ chùm hoa gác hờ trên đám lá còn ướt đẫm màu mưa.
_Dạ alô! Em nghe nè.
_Em xong chưa? Anh đang trên đường đến nhà em đây.
_ Dạ anh! Em xong rồi!
Hằng lững thững trên con dốc nhỏ đi xuống đường. Tường Vy và Thiên Lý trải dài ven đường hai bên lối đi. Tia nắng nhẹ sau cơn mưa dịu dàng và tỏa ấm nhẹ trên tóc, trên gương mặt, trên cả người Hằng. Chiếc áo lông màu trắng hài hòa đến vô cùng với sắc hồng cánh sen áo đầm bên trong của Hằng, sao mà ngọt ngào thương thương vô cùng trong buổi chiều nhạt nắng hôm nay.
_WOW! Em tôi đây á... anh bất ngờ thật sự khi nhận ra Hằng hiện ra cuối con dốc... Trời trời... Anh thích nụ cười của em. Em cười đẹp lắm luôn á Gái ơi. Anh không ngờ.
_Thôi mà anh. Anh gọi em là Gái bọn nó sẽ không tin đâu.
_Được rồi. Không là Gái nữa. Từ bây giờ cho đến sau này. Là YÊU nhe. Kkkk. Anh nói thiệt đó.
_Anh muốn em nghĩ chơi hông Sếp. Nghiêm chỉnh đi. Em nói anh là lính rồi đó. Lính là phải thật sự chỉnh tề.
_Ơ hay! Anh chỉnh tề mà. Em nhìn đây. Nghiêm chỉnh, đàng hoàng, chân thành và rất, rất, rất nồng nàn yêu đấy.
Hằng quên đi nỗi lo lắng vu vơ trước khi gặp anh. Cái hồn nhiên vô tư đúng chất lính của anh đã đem lại cho Hằng sự hài lòng trọn vẹn trong suốt cuộc vui. Cái cách anh gọi Yêu ơi khi nói chuyện với Hằng đã xóa bỏ sự ngờ vực nơi đám bạn. Người ta chúc cho nhau hạnh phúc khi chia tay. Người ta mong cuộc sống của mỗi người sê được điều trọn vẹn như ý trong những năm tháng còn lại trong cuộc đời. Anh bắt tay từng người, trong tình cảm thân thiết trước khi đưa Hằng ra về. Tất cả là điều tuyệt vời ghi dấu kỉ niệm theo thời gian trôi.
_Em muốn ghé quán nào caphe không Yêu.
_Trời trời. Đến tận đây rồi mà còn Yêu hả anh.
_Đến ngàn ngày sau cũng là Yêu. Nếu em muốn.
_Em hông muốn. Em muốn bình yên như từ trước đến giờ.
_Sẽ mãi mãi là bình yên. Anh hứa chắc với em.
_Khoan đã! Em chưa suy nghĩ đến điều này. Anh cho em về. Anh cũng say rồi đó. Em muốn về.
Thời gian cho những Đông tàn rồi Xuân sang. Mùa Hạ miền cao vẫn tuôn những cơn mưa bất chợt đến rồi đi. Thu vàng lá cho ngày tháng dài nối tiếp đi qua của đời và của người. Tự nhiên có một chút gì đó cứ xa xăm mơ hồ trong tình cảm đã có. Luôn luôn trong Hằng không phải là tình yêu. Luôn luôn trong anh là sự chờ đợi bất ngờ một cuộc gọi từ nơi Hằng. Hoàn toàn không có. Cho đến ngày Hằng bị mất cắp cái điện thoại thì sự liên lạc chấm dứt thật sự.
Hơn ba năm trong sự im lặng của mỗi người. Thỉnh thoảng có nhớ, Hằng cho rằng anh chắc đã tìm được sự bình yên với gia đình. Thỉnh thoảng có nhớ, anh cảm thấy vui buồn lẫn lộn với suy nghĩ là Hằng đã tìm được bến bờ hạnh phúc mới cho riêng mình. Không ai muốn tạo nên sự phiền phức không nên có với ai.
Mùa xuân miền cao ấm nồng trong nắng sớm. Sắc đào phai tràn ngập cả không gian. Dường như tiết trời sang xuân luôn luôn cho người ta cái tâm trạng hồ hỡi với cuộc sống hơn mỗi ngày. Cái cảm giác thân thương với tất cả mọi người chung quanh và với từng sự việc xảy ra trong đời cũng dễ dàng chia sẻ và đón nhận hơn.
Kỉ niệm là kỉ niệm. Nó thuộc về một nơi trú ngụ yên bình trong kí ức của mỗi người; không xóa mờ mà cũng không dễ lãng quên. Có khác chăng là cảm xúc đã qua và hiện tại nếu bất chợt có nhớ đến. Rõ ràng để trân trọng và gìn giữ là tùy thuộc vào cảm nhận riêng, rất riêng của từng người.
_Alô...em khỏe không?
_Dạ alô? Xin hỏi ai vậy ạ. Hằng trả lời cuộc gọi đến từ số máy lạ.
_Em không nhận ra anh sao. Em hủy số của anh rồi à.
_Xin lỗi. Điện thoại của em bị mất và em không nhớ số của mọi người. Anh nhắc lại đi.
_Anh Phát đây mà. Em yêu Lính sao lại không nhớ.
_A... Em biết rồi. Tại lâu quá nên em... hihi.
_Em lưu số rồi kết bạn với anh nhe. Anh muốn nói chuyện với em. Anh... Anh... Vẫn rất là nhớ em...
Để rồi chiều nay, sau gần ba năm không liên lạc. Để rồi chiều nay, sau những cuộc trò chuyện được gắn kết trở lại qua chừng đó thời gian tưởng như đã quên lãng về nhau. Hằng nhận lời đến quán cà phê để gặp lại anh sau lời dặn dò...
_Em đến nhe. Đi taxi và gọi anh đón. Anh trả tiền cho tài xế. Anh thật sự rất muốn đem đến cho em hạnh phúc và niềm vui mỗi ngày trong cuộc sống.
Lạ ở chỗ không có sự xa cách trong cuộc trò chuyện. Lạ ở chỗ họ dễ dàng nói với nhau những điều cần nói rất là thực tế. Hằng không phủ nhận rằng Hằng đã để anh luôn luôn bình yên trong trí nhớ của Hằng. Bởi vì anh là một người đang có gia đình, mà Hằng thì không bao giờ muốn chen chân vào khoảng riêng tư đó của anh. Vì vậy Hằng không để tâm đến anh như thế nào trong thời gian qua.
Nhưng anh thì khác. Anh vẫn luôn dõi theo Hằng theo cách của anh. Để biết được rằng Hằng vẫn an yên một mình trong cuộc sống của Hằng. Và nỗi nhớ trong anh về Hằng không là bất chợt. Nó rõ ràng hơn mỗi ngày và theo mãi bất kể thời gian.
Cái hờ hững của chiếc khăn choàng cổ đặc biệt nơi Hằng không nhầm lẫn vào đâu được khi anh thoáng nhìn thấy trong kính cửa xe. Dừng lại... lùi nhẹ ra sau. Anh sửa lại gọng kính để nhận ra rõ ràng một Hằng bằng xương bằng thịt đang tươi cười tạo dáng chụp hình nơi cổng ngôi nhà thờ nhỏ. Anh cảm nhận tim mình lỗi nhịp cùng với sự ngu ngốc nơi anh... Dalat đâu có xa với khoảng cách không gian và thời gian. Vậy thì tại sao. Tại sao mình lại không nắm bắt hạnh phúc mình có được để gìn giữ, nuôi dưỡng và trân trọng.
Anh trở về và băn khoăn, ray rứt, chập chờn, nghĩ suy cùng nỗi nhớ. Nhớ về tất cả những điều đã có, đã qua và nhớ đến hình ảnh Hằng tươi cười trong buổi chiều lộng gió miền cao nguyên chiều nay .. tất cả như là đang hiện hữu trước mắt, trong tầm tay và trong nỗi trở trăn của giấc ngủ giữa đêm về sáng.
Anh mở số điện thoại và bắt đầu cuộc gọi cho Hằng khi anh đến cơ quan. Hồi họp là có khi anh nghe cái giọng nói nhẹ nhàng anh luôn luôn nhớ mỗi khi Hằng bắt đầu trả lời tất cả cuộc gọi đến.
_Dạ. Alô...
Hằng nhìn màu trời bên ngoài qua khung cảnh kính quán cà phê. Mây xám giăng đầy có thể sẽ mưa đâu đó sắp tới. Không có câu trả lời ngay lúc này cho những điều anh đã nói với Hằng trong hai tiếng đồng hồ qua. Hằng không bất ngờ, không ngỡ ngàng với điều mình nghe được. Hằng tin sự chân thành trong tình cảm của anh là thật. Hằng hiểu được thời gian làm cho người đàn ông chín chắn hơn trong tình cảm và thời gian cũng làm cho người đàn bà trưởng thành và biết sống hơn. Nhưng thời gian cũng là điều không thể và có thể cho một quyết định vội vàng với ý nghĩa của yêu thương và hạnh phúc. Năm năm quả là vừa đủ để hai con người tìm hiểu để có được sự gắn kết nếu ở trong một hoàn cảnh bình thường của hai con người tự do. Còn ở đây. Năm năm vẫn còn một điều vướng mắc quá lớn để cho người ta khó có thể chấp nhận cái điều tưởng như là đơn giản.
Liếc nhẹ một lần qua anh. Hằng không tìm ra được điều gì để chê trách về sự cẩu thả nơi con người này. Anh là một người đàn ông sạch sẽ đúng nghĩa đen và nghĩa bóng trong cảm nhận của Hằng. Cái khó khăn ở đây là sự vướng mắc giữa anh với một người hợp pháp là vợ là chồng trên danh nghĩa nhưng đã mỗi người một cuộc sống riêng tư. Hằng không muốn mình lại sống trong cuộc sống với suy nghĩ mình sống hy sinh cho điều gì và cho ai như những năm tháng đã qua trước kia trong cuộc đời.
_Cho em thời gian nhe anh. Vừa đủ để em nhận biết được em cần gì và em muốn gì trong tất cả những điều anh đã nói với em.
_Được rồi. Anh sẵn sàng luôn luôn chờ câu trả lời của em. Hãy tin rằng anh mong muốn được đem đến cho em hạnh phúc và niềm vui mỗi ngày đến hết cuộc đời còn lại.
Hằng thả nhẹ bước chân trên con đường mờ mờ hơi sương lạnh, nhạt nhòa ánh hoàng hôn. Hằng từ chối lời đề nghị anh đưa về nhà. Hằng muốn cảm nhận rõ ràng tâm tư và cảm xúc hiện tại sau cuộc gặp gỡ vừa qua. Rung động là có với những ân cần anh dành cho Hằng. Hằng tin rằng hạnh phúc nồng nàn là điều chắc chắn sẽ có được khi hai người đến với nhau. Nhưng ở anh vẫn còn điều gì đó mơ hồ mà Hằng đã nhận ra được khi anh trả lời câu hỏi của Hằng rằng... Rồi chúng ta sẽ cùng nhau ở vị trí nào trong tình yêu; mình sẽ chọn giữa cuộc sống còn nhiều trắc trở này???
_Hãy cứ sống, hãy cứ chấp nhận cho nhau và đón nhận. Rồi từ đó sự gắn kết nếu có, sẽ thay đổi và có được tất cả.
Một hạt, hai ba rồi bốn....không kịp đếm với cơn mưa trút nước xuống lòng đường. Mờ nhạt chung quanh, khoảng trời mới vừa lúc nãy còn nhận được ra nhau. Hằng kịp chạy đến trú mưa dưới vòm cổng ngôi biệt thự bên đường, chiếc khăn choàng cổ ẩm ướt vì vô vàn những giọt mưa đầu tiên. Hằng tháo nhẹ và rũ rũ nước trước khi quấn lại trên bờ vai thanh mảnh. Đưa tay búi lại mớ tóc dài vướng giọt lệ của trời. Hằng nhìn thấy ánh đèn xe dừng lại chỗ mình đang đứng.
_Em lên xe đi! Mưa này biết bao giờ mới tạnh. Không làm nũng với ông trời được đâu.
Ngoan ngoãn Hằng đi theo anh dưới chiếc dù che mưa để lên xe. Con đường trước mặt trắng xóa màn mưa mùa Hạ. Ánh mắt xa xăm trong khoảng trắng chênh vênh. Mưa như chưa từng được mưa. Cánh quạt gió và hai ngọn đèn xe không đủ soi rõ con đường phía trước. Anh dừng xe bên đường dưới tàn cây phượng tím. Nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của Hằng, anh áp nhẹ bên ngực trái, để Hằng cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh thay thế những điều anh muốn nói và điều anh muốn dành cho Hằng.
Cho và nhận để có được sự gắn kết với những điều chúng ta muốn có... Hằng nhớ lại điều anh nói trong cảm nhận ngọt ngào từ nụ hôn của anh đắm đuối trên bờ mi, trên sóng mắt yêu thương, trên gương mặt còn vướng vất giọt nước mắt của trời và dịu dàng, thật dịu dàng vừa đủ hương vị ngọt ngào mê đắm trên đôi môi hé mở tự nhiên của Hằng khi tình yêu thật sự đang đến. Dalat nồng nàn nụ hôn đầu tiên trong cơn mưa cuối ngày.
( hết tập 01)
_Hoàng Hạc Dưới Trăng_
*
Ảnh Tác giả Hoàng Hạc Dưới Trăng.
Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người, mọi người đang đứng, áo khoác lông và ngoài trời