Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

TUỔI TÁC & KIẾP NGƯỜI/ Thơ Phượng ngày xưa

 TUỔI TÁC & KIẾP NGƯỜI
       thơ phượng ngày xưa



 
Trăm năm liệu có trọn một kiếp người? 
Khi mắt đã mờ, chân run, tai điếc?
       
         

















Tuổi ấu thơ… Thời gian sao đáng ghét
Cứ đi chậm rì như thể rùa bò
Ai cũng nói:” con nít không cần lo”
Có khi bảo:” lớn rồi, đừng nên khóc…”
*
Tuổi mười ba…tâm hồn đầy mơ mộng
Mẹ lại bảo rằng” còn quá thơ ngây
Chớ có hái hoa bắt bướm suốt ngày”
Biết bao giờ  được làm thay người lớn?
*
Tuỏi biết yêu… tự hào mình khôn lớn
Đi vào đời bằng những bước thật nhanh
Tình yêu vừa chớm vội  vỡ tan tành
Đẩy “ người ta” trở thành người xa lạ!
*
Tuổi không nhớ… nhưng mái đầu đã bạc
Chặng đường dài ngoảnh lại thấy buồn đau
Trách thời gian sao cứ chóng qua mau
Đi đâu cũng nghe tiếng kêu  “ Nội, Ngoại”
*
Quảng đời còn lại quả là đáng ngại
Bạn bè hiện giờ tuổi quá bảy mươi
Trăm năm liệu có trọn một kiếp người?
Khi mắt đã mờ, chân run, tai điếc?
                             Saigon 09/07/2014
                                Một ngày mưa

1 nhận xét:

  1. Bài thơ có 5 khổ thơ. Mỗi khổ thơ như tổng kết một chặng đời. Văn tức là hình bóng con người. Chặng đời nào...theo biểu đạt của tác giả...cũng nghe như thoang thoảng những sầu tư!

    Trả lờiXóa