THƠ:
BÀI XƯỚNG:
Nhận Diện Con Người
Sao thấy bóng người lãn gió sương,
Tỉnh say lạc bước cõi vô thường.
Tâm không thoát khỏi thân ràng buộc,
Tình khó vượt ngoài ý vấn vương.
Đầu hướng lên trời lo Địa Ngục,
Chân lê dưới đất mộng Thiên Đường.
Thấp cao ôi cũng phù vân cả,
Tàn cuộc chơi còn một nắm xương.
Quang Tuấn
HỌA 1:
Đời Như Mộng Ảo
Cuộc đời một nắng với hai sương,
Vất vả lập thân vốn lẽ thường.
Nợ nước hồi hưu xong trách nhiệm,
Tình nhà cao tuổi vẫn còn vương.
Thiên Đường mơ ước, chưa quen lối,
Địa Ngục khổ đau, sợ bước đường.
Của cải phù vân như mộng ảo,
Danh lưu trơ lại mớ tro xương!
Khôi Nguyên
HỌA 2:
Đời là mông ảo tợ mù sương,
Thoát vút qua nhanh kiếp dị thường.
Mở mắt xuống trần tay trống rỗng,
Buông xuôi thoát kiếp chẳng gì vương.
Công hầu khanh tướng ôm rồi mất,
Tiền bạc hư danh bỏ nửa đường.
Xuống thế đổ xô tranh cướp giựt,
Lìa trần gởi lại nấm mồ xương.
HỒ NGUYỄN
Họa3:
MỘNG ẢO/ Nguyễn Cang
Sớm mai thức giấc, đọng hơi sương
Thần trí bâng khâng lên tiếng gọi
Thiên Đàng mộng mị tìm đầu ngõ
Trần Thế ăn năn đợi cuối đường
Vợ đẹp, tiền tài hư ảo cả
Cuối đời còn lại nắm tro xương
Nguyễn Cang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét