Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Chuyện thật ngắn/ Viễn Phương vhp chia sẻ


TRUYỆN RẤT NGẮN



DÌ GHẺ

NGUYỄN THỊ KIM ANH
Chị lấy chồng. Chưa kịp có con thì chồng mất. Ba năm sau chị đi bước nữa. Người chồng mới góa vợ, có hai con nhỏ. Yêu chồng, yêu luôn cả con chồng. Chị quyết định không sinh con để lo cho gia đình. Lớn lên, người con trai có vợ. Sau tuần trăng mật anh ta về nhà. Chị vui mừng ra đón. Chưa đến phòng khách, chị nghe tiếng cô con gái: 
- Còn xấp vải hoa? 
- Cho mẹ. 
- Hoài của! Em lấy nốt, nào phải mẹ mình. 
Chị càng buốt tim hơn khi người con trai yên lặng.


QUÀ CHO MẸ

PHẠM THỊ KIM ANH
Lúc còn nhỏ mỗi lần thấy mẹ đi chợ về là cô lại lao ra lục giỏ để tìm cái bánh hay gói bỏng ngô. Và mẹ chẳng bao giờ làm cho cô thất vọng cả. 
Lớn lên, cô lập gia đình và có hai đưa con. Mẹ cô bây giờ đã già đi, suốt ngày bà quanh quẩn bên lũ trẻ. Mỗi lúc đi chợ về cô cũng hay mua quà cho con, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ. Cô không hiểu rằng những lúc ấy mẹ cô cũng thấy buồn và tủi thân. 
Ngày mẹ ốm nặng phải đưa vào bệnh viện, cô mua nào là cam, nào là bánh nhưng mẹ chẳng thể nào ăn được nữa cho đến ngày mẹ ra đi mãi mãi


ƯỚC MƠ

PHƯƠNG ANH

Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó: 
- Nếu cô trúng số, con chịu cô mua cho con cái gì? 
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói: 
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền không bị trễ học nữa. 
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng: 
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học. 
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...


NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG

DIỆU AN 
Chưa đến ngày sinh nhật, còn đến khoảng hai, ba tháng, vợ đã lo nghĩ đến sinh nhật của chồng, con. Rồi chồng lo sinh nhật của vợ con, và con lo ngày mừng tuổi cho ba mẹ. Duy chỉ một người, không ai lo đến - ông nội già yếu. Và cho đến một ngày - ngày ông nội mất. 
Chồng hỏi vợ: Sinh nhật ông ngày nào? 
Vợ hỏi lại chồng: Ngày nào là ngày sinh của ông? 
Con cái hỏi cha mẹ: Ông sinh ngày tháng nào? 
Vậy là cả con, dâu, cháu, chắt phải đi tìm ngày sinh cha ông trong chứng minh nhân dân đề làm bia mộ cho ông. 
Đó là ngày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của ông.


ĐỨA CON

HẢI ÂU 
 

Vợ chồng gây nhau. Giận dỗi, vợ bế con về ngoại. Nhà vắng tiếng trẻ, anh thấy trống trải trong lòng. Giá như không gây nhau, giờ này anh đã được nựng vào đôi má bầu bĩnh của thằng bé. 
Ở nhà ngoại, con nhớ hơi cha khóc ngằn ngặt. 
Chị nhìn con khóc mà nẫu cả ruột gan. 
Hôm sau, anh chuẩn bị đi đón con đã thấy chị ở trước cửa nhà. Thằng bé gặp cha cười nói tíu tít. Anh mừng rỡ ôm chầm lấy con nựng nịu. 
Nhìn cha con vui vẻ, cơn hờn giận trong lòng chị tan như bong bóng xà phòng.

LỜI HỨA

HẢI ÂU 
 

Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: 
“Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ. 
Ngày lại ngày. Cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian. 
Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng ly với đám bạn thì thằng Linh cứ đang thập thò. 
Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh òa khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi... cả năm qua con ngoan... không hư một lần nào...”.


CẢNH NGỘ

PHẠM THỊ KIM ANH

- Chú ơi! Mua vé số cho con đi chú. Làm ơn mua cho con một vé đi chú. 
- Đưa coi! - Tiếng người đàn ông. 
- Anh ơi! Mua tặng chị một hoa hồng đi anh. 
Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình. 
Người đàn ông chọn hoa hồng. 
Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên, không biết vì nó lạnh hay vì một điều gì khác. Nó đang căm ghét con bé bán hoa. Nó đâu có biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối. 


TIẾNG ĐÊM

LÊ THỊ CẨM ÂU

Căn nhà ngày càng trở nên trống lạnh. Nhất là sau lần chúng tôi chính thức chia tay nhau. 
Anh thất chí: 
- Cuộc đời sao cứ mãi cưu mang bao bận đận! 
Rồi anh say. Say ... 
Hai mẹ con tôi, rốt cùng loanh quanh như hai cái bóng, đâm buồn. 
Đêm. Chiếc giường trống đi một chỗ. Mẹ con tôi nằm gần nhau hơn. 
Khuya. Trở mình, nó vòi: 
- Mẹ thoa lưng cho con! 
Rồi so bì: 
- Tay ba sần, thoa "đã" hơn! 
- "Đã" thì theo ổng đi! - Tôi phát cáu. 
Nó mủi lòng, trong khi tôi khóc ... 


MÙA CÁ BÔNG LAU

VÕ THÀNH AN 
 
Quê tôi ở ngã ba sông Vàm Nao, nơi nổi tiếng có nhiều cá bông lau. Dầu vậy, giá cá ở đây cũng không phải rẻ. Đến mùa, thỉnh thoảng má mua một khứa cá nhỏ nấu nồi canh chua để cả nhà cùng ăn. Thường anh chị em tôi nhường phần cá cho má. Má nói cá tanh, thích rau hơn. 
Cậu ở thành phố xuống đòi ăn canh chua cá bông lau má nấu. Cậu chạy mua con cá to. Đến bữa không thấy má gắp cá. Cậu bảo: “Hồi xưa chị thích nhất món cá này?” 
Tôi thấy má tôi bối rối. Giờ tôi mới hiểu là vì sao má bảo không thích ăn cá.

1 nhận xét:

  1. Mội chuyện ngắn, đọc chừng 2 p nhưng thực ra nó rất dài và rất sâu. Nó vẫn dọng lại trong lòng người đọc về những ung thối về đạo lý cua nền văn minh "lượng" ngày nay. Phải chăng do giáo dục khập khiểng mà con người quên cả đạo lý truyền thống?

    Trả lờiXóa