Sự chấm dứt là sự bắt đầu – Krishnamurti.
Ngày về hưu được ba mươi triệu – trả dứt nợ, cầm mảnh giấy nghỉ hưu trong tay tôi nhớ lại mảnh giấy Tú Tài II ngày ấy.
Ngày từ giả Gia Long để chọn lựa cho tương lai phía trước. Ngày ấy tôi có sức khỏe, có một kỷ niệm tuổi thơ, có mẹ là chổ dựa, có nhiều mơ mộng và tôi đã chọn lựa sai lầm trong tình yêu, trong hôn nhân và trong nghề nghiệp. Bây giờ tôi trở lại bước đầu tiên, tôi có gì! Tôi có một quá khứ đầy đau thương đè nặng, một sức khỏe đã mỏi mòn, mẹ không còn nữa, không còn gì để nghĩ đến tương lai – chỉ là hiện tại, một đứa con để lo âu nhưng cũng là điểm tựa và trên tất cả là tôi có ánh sáng từ Krishnamurti. Từ ông tôi đã hiểu – muốn bắt đầu lại cuộc sống mới tươi đẹp hơn cho chính mình tôi phải chấm dứt, đoạn tuyệt với cái quá khứ đau buồn đè nặng lòng mình. Những mối tình vụn vặt, những hình ảnh mơ hồ, những đau thương chồng chất – bôi xóa tất cả và quả thực không còn một chút gì vương vấn trong lòng. Không còn những giọt nước mắt thương thân, nước mắt dành cho cái đẹp chứ không phải vì những đau khổ trong đời. Bắt đầu lại cuộc đời mà trước kia tôi vẫn hằng mơ, tôi muốn cống hiến và tôi nghĩ đến nghề gì cống hiến lâu dài nhất. Lúc đó, bọn tôi – Sang, Minh Đức và tôi cứ nghĩ đến nghề thầy thuốc và dạy học. Phần lớn chúng ta có ước mơ, hoài bão nhưng vì hoàn cảnh, vì gia đình, vì người thân….chúng ta đã chọn sai nghề. Chúng ta nghĩ rằng mình hy sinh vì người thân, vì nhu cầu xã hội. Từ Krish… tôi hiểu rằng mình đã sai lầm vô cùng, hãy chọn con đường nghề nghiệp vì chính bản thân mình, vì hạnh phúc của mình. Mình không hạnh phúc thì không thể nào mang hạnh phúc đến cho xã hội hay bất kỳ ai khác. Mình không hoàn thiện được mình thì đừng mong cải cách gì cho xã hội.
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Tu thân- tề gia- trị quốc- Bình thiên hạ.
Tất cả những ý tưỡng Đông Tây đều có nói nhưng mình đã không thấy. Từ Krish… tôi đã hiểu.
Bạn là thế giới và thế giới là bạn. Bạn không có gì khác biệt hết, vẫn những đau khổ, những bất an. Đau khổ không chỉ của riêng ai.
Cuộc đời của mình là do mình quyết định. Không cha mẹ hay con kiến nào khiến bạn quyết định sai lầm được. Không đổ trách nhiệm cho người thân hay bất cứ ai. Sai lầm là do tư tưởng của mình, mình đã chọn sai.
Những đau khổ mình gánh chịu chỉ là tên gọi của cuộc đời, đó là cuộc sống. Hạnh phúc hay khổ đau cũng là do tư tưởng. Cũng một hoàn cảnh nhưng người thì cho là đau khổ, kẻ khác lại thấy thản nhiên. Đẹp xấu do mắt người nhìn.
Tất cả những tình cảm đã đến, đã đi, đã có và đã mất chỉ là những tên gọi. Tình cảm chỉ là một và mình đã đặt tên cho chúng để phát sinh phiền não. Bởi vì đặt tên cho chúng nên mình sở hữu chúng, tình yêu của tôi, tình bạn của tôi, con tôi, vợ tôi….Một tình cảm dù ít hay nhiều khi mất đi vẫn gây đau đớn. Cuộc sống càng đơn giản thì càng thấy nhẹ lòng, dù cho vật chất hay tình cảm cũng vậy, càng gánh nặng thì càng mang đau khổ.
Lạc bất khả cực – Lạc cực sinh ai. Có nhiều con đường để đi đến Chân lý nhưng Chân lý chỉ là một. Cái gần của Krish và Khổng Tữ - một parabol trong cuộc đời. Cái gì khi quá độ sẽ tự chuyển đổi. Như làn sóng thủy triều trong thiên nhiên. Sóng lên cao rồi hạ xuống.
Không ai giàu ba họ. Không ai khó ba đời.
Với Krish…Điểm cuối của parabol là nơi của sự chấm dứt là sự bắt đầu.
Mình phải bắt đầu lại để tồn tại và hưởng thụ cuộc sống đúng nghĩa với nó. Trời… nếu mình đã hiểu những điều này thì đâu phải chịu đau khổ suốt bao năm qua, nước mắt chan cơm mà khóc cho kiếp đời khổ ải.
Muốn sống phải có bản lãnh, kiến thức và niềm hạnh phúc. Mình thích làm từ thiện và dạy học. Hãy làm điều mình thích.
Từ những suy nghĩ dẩn đến quyết tâm. Mình đến nhà văn hóa Thanh niên để tìm học lớp vi tính, Phương pháp giảng dạy tiếng Anh và lớp luyện Speaking English. Rất tiếc lúc ấy lớp Vi tính và Phương pháp giảng dạy chưa mở nên đăng ký lớp Speaking. Thật ra mình đã bỏ Anh văn một thời gian khá lâu nên cũng không dám tự tin ở khả năng mình. Vào lớp nói A- Chỉ vài ngày, khi lên nói vài đề tài học và trả lời đối đáp, thầy đã khuyên mình nên đổi lớp C cho phù hợp. Ông thầy rất nhiệt tình và có lòng nhưng mình phải từ giã vì lớp ở cấp thấp. Nhảy vào lớp C là cao cấp nhất – Qua vài ngày đầu còn bở ngở vì lớp rất đông, chủ yếu là tự học, tạo môi trường cho học sinh tự tin khi giao tiếp chớ thật ra thầy cũng không giảng dạy nhiều. Phần lớn là lên nói về đề tài mình đã chuẩn bị và trả lời các câu hỏi của bạn học. Lúc đầu mình còn thích thú khi phải soạn bài, động não để trả lời, kể về bản thân và những gì mình yêu mến. Lớp đông nhưng các bạn trẻ lại e dè, bắt buộc mới chịu lên. Mình luôn chuẩn bị bài và thích lên nói để thực tập, để phải đối phó và truyền đạt ý tưởng. Dần dần thầy để ý và nhờ làm trưởng lớp giúp thầy trong công việc lớp, cũng có vài bạn đủ mọi lứa tuổi. Mình định tổ chức lại nhóm tiếng Anh để đi giao lưu nhưng việc không thành vì bận dạy và bỏ lớp học sớm. Có anh bạn muốn làm quen mời đi uống café nhưng sao thấy lòng không còn thích tìm quan hệ nên từ chối. Mình chỉ nghĩ đến kế hoạch cho ngày sắp tới.
Mỗi lần không ai chịu lên nói mình lại giơ tay xin lên. Sau vài tháng thấy chán vì thầy không cho lên nữa – Cũng đúng thôi, phải để cho các em nhỏ tập dần. Mình báo thầy xin nghĩ và bàn giao việc tồn tại của lớp cho người khác. Cũng buồn nhưng biết sao, ôn bấy nhiêu đã đủ rồi. Sau đó cũng không có thời gian học nữa vì có quá nhiều việc mới. Nhận dạy Anh văn từ thiện cho trường Vừa học vừa làm 1/6, dạy tại nhà ở quận Tư cho Bo, Hiếu, Như Quỳnh, Nhi và Hong Choi Năng – Năng là thằng bé đáng yêu nhất mà mình còn nhớ, nó hiểu từng lời nói ý nhị của mình dù lúc đó mới lớp ba. Ngày chia tay khi nó đi Mỹ, dạy xong nó không muốn mình về. Gia đình phải khuyên nhủ - Để cô đi.
Nó đã khóc và nói – Nhi sướng quá được ở lại học với cô.( Nhi là em họ nó ) Mình đã rơi nước mắt với anh bạn nhỏ này. Giai đoạn dạy Năng là giai đoạn hạnh phúc vô cùng, buổi học lúc nào cũng là những cuộc trò chuyện giòn giã vì nó rất sáng ý. Chỉ học nói cho kịp theo mẹ đi Mỹ. Nó không thích học nhưng lại thích tám, không chịu viết và chỉ chịu nói tiếng Anh. Khi nào bí tiếng Anh thì qua tiếng Việt. Mẹ nó bảo nó thích nói với cô nên ngưng hẳn học ở trường Quốc tế. Thế là buổi học chỉ là buổi tán chuyện của cô và trò. Nó khôn lắm, cứ hỏi đủ chuyện để mình phải trả lời mà quên dạy. Hai năm sau khi anh chàng trở về từ Mỹ mình lại lên để dạy nó tiếng Việt – thật là những ngày hạnh phúc.
Cùng lúc mình cũng dong ruổi khắp Sài Gòn, Chợ Lớn từ sáng đến tối mới về. Nghĩ lại sao mình khỏe thật. Đi khắp nơi, dầm mưa dãi nắng là chuyện thường, chiếc Honda 81 cũ kỷ bị té xe bao nhiêu trận vẫn chạy được. Kẹt xe, ngập nước, tắt máy thường xuyên. Những lúc đau khớp gối không đạp xe nổ được, cứ dắt xe ra phải cầu cứu người khác.
Công việc thật nhiều nhưng không còn nước mắt mà chỉ có nụ cười.
Sự chấm dứt là sự bắt đầu.
Sự bắt đầu là bước đầu tiên và bước đầu tiên là bước duy nhất.
Chấm dứt những đau khổ để bắt đầu một cuộc sống mới với nghề dạy học và nghề dạy học cũng là nghề đầu tiên, nghề duy nhất sẽ theo tôi cho đến cuối cuộc hành trình. Khi đã chọn bước đi thì hãy đi bằng tất cả tấm lòng với nó. Đã có những người bạn Grainco sau này có mở công ty, đề nghị tôi về với mức lương cao và đề nghị rất hấp dẫn – có điều kiện làm việc ở nước ngoài. Công ty máy tính của gia đình Quyên, công ty bán vé máy bay Linh Khang của Nguyễn An, công ty bán hàng trang trí nội thất của Kim Huệ…có lúc tôi đã nhận lời nhưng một buổi chiều suy nghĩ, thương học trò và tôi hiểu – Bước đầu tiên là bước duy nhất. Khi đã hiểu mình cần gì thì chỉ có một bước mà thôi.
Tri giác toàn cả tiến trình của cuộc sống, quan sát nó, điềm tĩnh thâm nhập nó và thoát khỏi nó. Đó là Thiền.
Dần dần tôi thấy mình sáng ra - dù rằng những gánh nặng cuộc đời vẫn còn đó nhưng gánh nặng tư tưởng đã ra đi. Mỗi sáng đi dạo tôi lại ngẫm nghĩ về chữ Thiền.
Ngày về hưu được ba mươi triệu – trả dứt nợ, cầm mảnh giấy nghỉ hưu trong tay tôi nhớ lại mảnh giấy Tú Tài II ngày ấy.
Ngày từ giả Gia Long để chọn lựa cho tương lai phía trước. Ngày ấy tôi có sức khỏe, có một kỷ niệm tuổi thơ, có mẹ là chổ dựa, có nhiều mơ mộng và tôi đã chọn lựa sai lầm trong tình yêu, trong hôn nhân và trong nghề nghiệp. Bây giờ tôi trở lại bước đầu tiên, tôi có gì! Tôi có một quá khứ đầy đau thương đè nặng, một sức khỏe đã mỏi mòn, mẹ không còn nữa, không còn gì để nghĩ đến tương lai – chỉ là hiện tại, một đứa con để lo âu nhưng cũng là điểm tựa và trên tất cả là tôi có ánh sáng từ Krishnamurti. Từ ông tôi đã hiểu – muốn bắt đầu lại cuộc sống mới tươi đẹp hơn cho chính mình tôi phải chấm dứt, đoạn tuyệt với cái quá khứ đau buồn đè nặng lòng mình. Những mối tình vụn vặt, những hình ảnh mơ hồ, những đau thương chồng chất – bôi xóa tất cả và quả thực không còn một chút gì vương vấn trong lòng. Không còn những giọt nước mắt thương thân, nước mắt dành cho cái đẹp chứ không phải vì những đau khổ trong đời. Bắt đầu lại cuộc đời mà trước kia tôi vẫn hằng mơ, tôi muốn cống hiến và tôi nghĩ đến nghề gì cống hiến lâu dài nhất. Lúc đó, bọn tôi – Sang, Minh Đức và tôi cứ nghĩ đến nghề thầy thuốc và dạy học. Phần lớn chúng ta có ước mơ, hoài bão nhưng vì hoàn cảnh, vì gia đình, vì người thân….chúng ta đã chọn sai nghề. Chúng ta nghĩ rằng mình hy sinh vì người thân, vì nhu cầu xã hội. Từ Krish… tôi hiểu rằng mình đã sai lầm vô cùng, hãy chọn con đường nghề nghiệp vì chính bản thân mình, vì hạnh phúc của mình. Mình không hạnh phúc thì không thể nào mang hạnh phúc đến cho xã hội hay bất kỳ ai khác. Mình không hoàn thiện được mình thì đừng mong cải cách gì cho xã hội.
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Tu thân- tề gia- trị quốc- Bình thiên hạ.
Tất cả những ý tưỡng Đông Tây đều có nói nhưng mình đã không thấy. Từ Krish… tôi đã hiểu.
Bạn là thế giới và thế giới là bạn. Bạn không có gì khác biệt hết, vẫn những đau khổ, những bất an. Đau khổ không chỉ của riêng ai.
Cuộc đời của mình là do mình quyết định. Không cha mẹ hay con kiến nào khiến bạn quyết định sai lầm được. Không đổ trách nhiệm cho người thân hay bất cứ ai. Sai lầm là do tư tưởng của mình, mình đã chọn sai.
Những đau khổ mình gánh chịu chỉ là tên gọi của cuộc đời, đó là cuộc sống. Hạnh phúc hay khổ đau cũng là do tư tưởng. Cũng một hoàn cảnh nhưng người thì cho là đau khổ, kẻ khác lại thấy thản nhiên. Đẹp xấu do mắt người nhìn.
Tất cả những tình cảm đã đến, đã đi, đã có và đã mất chỉ là những tên gọi. Tình cảm chỉ là một và mình đã đặt tên cho chúng để phát sinh phiền não. Bởi vì đặt tên cho chúng nên mình sở hữu chúng, tình yêu của tôi, tình bạn của tôi, con tôi, vợ tôi….Một tình cảm dù ít hay nhiều khi mất đi vẫn gây đau đớn. Cuộc sống càng đơn giản thì càng thấy nhẹ lòng, dù cho vật chất hay tình cảm cũng vậy, càng gánh nặng thì càng mang đau khổ.
Lạc bất khả cực – Lạc cực sinh ai. Có nhiều con đường để đi đến Chân lý nhưng Chân lý chỉ là một. Cái gần của Krish và Khổng Tữ - một parabol trong cuộc đời. Cái gì khi quá độ sẽ tự chuyển đổi. Như làn sóng thủy triều trong thiên nhiên. Sóng lên cao rồi hạ xuống.
Không ai giàu ba họ. Không ai khó ba đời.
Với Krish…Điểm cuối của parabol là nơi của sự chấm dứt là sự bắt đầu.
Mình phải bắt đầu lại để tồn tại và hưởng thụ cuộc sống đúng nghĩa với nó. Trời… nếu mình đã hiểu những điều này thì đâu phải chịu đau khổ suốt bao năm qua, nước mắt chan cơm mà khóc cho kiếp đời khổ ải.
Muốn sống phải có bản lãnh, kiến thức và niềm hạnh phúc. Mình thích làm từ thiện và dạy học. Hãy làm điều mình thích.
Từ những suy nghĩ dẩn đến quyết tâm. Mình đến nhà văn hóa Thanh niên để tìm học lớp vi tính, Phương pháp giảng dạy tiếng Anh và lớp luyện Speaking English. Rất tiếc lúc ấy lớp Vi tính và Phương pháp giảng dạy chưa mở nên đăng ký lớp Speaking. Thật ra mình đã bỏ Anh văn một thời gian khá lâu nên cũng không dám tự tin ở khả năng mình. Vào lớp nói A- Chỉ vài ngày, khi lên nói vài đề tài học và trả lời đối đáp, thầy đã khuyên mình nên đổi lớp C cho phù hợp. Ông thầy rất nhiệt tình và có lòng nhưng mình phải từ giã vì lớp ở cấp thấp. Nhảy vào lớp C là cao cấp nhất – Qua vài ngày đầu còn bở ngở vì lớp rất đông, chủ yếu là tự học, tạo môi trường cho học sinh tự tin khi giao tiếp chớ thật ra thầy cũng không giảng dạy nhiều. Phần lớn là lên nói về đề tài mình đã chuẩn bị và trả lời các câu hỏi của bạn học. Lúc đầu mình còn thích thú khi phải soạn bài, động não để trả lời, kể về bản thân và những gì mình yêu mến. Lớp đông nhưng các bạn trẻ lại e dè, bắt buộc mới chịu lên. Mình luôn chuẩn bị bài và thích lên nói để thực tập, để phải đối phó và truyền đạt ý tưởng. Dần dần thầy để ý và nhờ làm trưởng lớp giúp thầy trong công việc lớp, cũng có vài bạn đủ mọi lứa tuổi. Mình định tổ chức lại nhóm tiếng Anh để đi giao lưu nhưng việc không thành vì bận dạy và bỏ lớp học sớm. Có anh bạn muốn làm quen mời đi uống café nhưng sao thấy lòng không còn thích tìm quan hệ nên từ chối. Mình chỉ nghĩ đến kế hoạch cho ngày sắp tới.
Mỗi lần không ai chịu lên nói mình lại giơ tay xin lên. Sau vài tháng thấy chán vì thầy không cho lên nữa – Cũng đúng thôi, phải để cho các em nhỏ tập dần. Mình báo thầy xin nghĩ và bàn giao việc tồn tại của lớp cho người khác. Cũng buồn nhưng biết sao, ôn bấy nhiêu đã đủ rồi. Sau đó cũng không có thời gian học nữa vì có quá nhiều việc mới. Nhận dạy Anh văn từ thiện cho trường Vừa học vừa làm 1/6, dạy tại nhà ở quận Tư cho Bo, Hiếu, Như Quỳnh, Nhi và Hong Choi Năng – Năng là thằng bé đáng yêu nhất mà mình còn nhớ, nó hiểu từng lời nói ý nhị của mình dù lúc đó mới lớp ba. Ngày chia tay khi nó đi Mỹ, dạy xong nó không muốn mình về. Gia đình phải khuyên nhủ - Để cô đi.
Nó đã khóc và nói – Nhi sướng quá được ở lại học với cô.( Nhi là em họ nó ) Mình đã rơi nước mắt với anh bạn nhỏ này. Giai đoạn dạy Năng là giai đoạn hạnh phúc vô cùng, buổi học lúc nào cũng là những cuộc trò chuyện giòn giã vì nó rất sáng ý. Chỉ học nói cho kịp theo mẹ đi Mỹ. Nó không thích học nhưng lại thích tám, không chịu viết và chỉ chịu nói tiếng Anh. Khi nào bí tiếng Anh thì qua tiếng Việt. Mẹ nó bảo nó thích nói với cô nên ngưng hẳn học ở trường Quốc tế. Thế là buổi học chỉ là buổi tán chuyện của cô và trò. Nó khôn lắm, cứ hỏi đủ chuyện để mình phải trả lời mà quên dạy. Hai năm sau khi anh chàng trở về từ Mỹ mình lại lên để dạy nó tiếng Việt – thật là những ngày hạnh phúc.
Cùng lúc mình cũng dong ruổi khắp Sài Gòn, Chợ Lớn từ sáng đến tối mới về. Nghĩ lại sao mình khỏe thật. Đi khắp nơi, dầm mưa dãi nắng là chuyện thường, chiếc Honda 81 cũ kỷ bị té xe bao nhiêu trận vẫn chạy được. Kẹt xe, ngập nước, tắt máy thường xuyên. Những lúc đau khớp gối không đạp xe nổ được, cứ dắt xe ra phải cầu cứu người khác.
Công việc thật nhiều nhưng không còn nước mắt mà chỉ có nụ cười.
Sự chấm dứt là sự bắt đầu.
Sự bắt đầu là bước đầu tiên và bước đầu tiên là bước duy nhất.
Chấm dứt những đau khổ để bắt đầu một cuộc sống mới với nghề dạy học và nghề dạy học cũng là nghề đầu tiên, nghề duy nhất sẽ theo tôi cho đến cuối cuộc hành trình. Khi đã chọn bước đi thì hãy đi bằng tất cả tấm lòng với nó. Đã có những người bạn Grainco sau này có mở công ty, đề nghị tôi về với mức lương cao và đề nghị rất hấp dẫn – có điều kiện làm việc ở nước ngoài. Công ty máy tính của gia đình Quyên, công ty bán vé máy bay Linh Khang của Nguyễn An, công ty bán hàng trang trí nội thất của Kim Huệ…có lúc tôi đã nhận lời nhưng một buổi chiều suy nghĩ, thương học trò và tôi hiểu – Bước đầu tiên là bước duy nhất. Khi đã hiểu mình cần gì thì chỉ có một bước mà thôi.
Tri giác toàn cả tiến trình của cuộc sống, quan sát nó, điềm tĩnh thâm nhập nó và thoát khỏi nó. Đó là Thiền.
Dần dần tôi thấy mình sáng ra - dù rằng những gánh nặng cuộc đời vẫn còn đó nhưng gánh nặng tư tưởng đã ra đi. Mỗi sáng đi dạo tôi lại ngẫm nghĩ về chữ Thiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét