Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

NHŨNG CƠN MƯA CUỐI HẠ/ Hoài niệm tuổi thơ/ Nguyễn Cang


            NHŨNG CƠN MƯA CUỐI HẠ
                                                                                                  Nguyễn Cang

Xin gởi đến quí thân hữu bài "Hồi ức tuổi thơ", đọc giải trí hoặc tùy nghi sử dụng. Đọc để chia sẻ với tôi hay để tìm lại kỷ niệm thời thơ ấu của chính mình.
 Cám ơn,
 Nguyễn Cang 


*******
  Vĩnh biệt những cơn mưa buồn thảm trong đời!

          Những cơn mưa mùa hè kéo dài lây lất trong những tháng vừa qua, đến nay chưa dứt hẵn gợi trong tôi bao nỗi xót xa cho quảng đời thơ ấu đầy nghiệt ngã, nó ray rức âm thầm xoáy nhẹ vào tim mỗi khi có mưa gió dồn dập thổi tới. Những hình ảnh ngày xưa nơi quê nhà, thuở tôi còn bé, cứ đeo đẳng mãi trong lòng, suốt cả đờì nầy.
 
          Trong mái nhà tranh rách nát, dưới bếp tro tàn , cạnh giừơng ngủ bằng tre, cả nhà tôi đang ngồi ăn buổi cơm trưa thật thanh đạm: một nồi khoai lang mới vừa rã luống hồi chiều đủ cho cả nhà ăn một bữa no nê. Những bữa cơm như vầy vẫn thường xảy ra từ ngày nầy qua tháng nọ vào những năm mất mùa, lúa thóc không đủ ăn, rồi nạn đói mùa thu 1945, khiến  nhà nhà thiếu ăn thiếu mặc, nhiều người bị chết vì đói.Thỉnh thoảng được ăn một bữa cơm độn khoai là may lắm rồi. Vậy mà chúng tôi vẫn lớn nhưng thân thể thì ốm o gầy còm như thân tre đang phất phơ trước gió. Mấy thửa ruộng trước nhà không đủ lúa gạo nuôi một gia đình năm con đang sức lớn. Để chuẩn bị lương thực cho cả nhà trong những ngày cuối thu, ba tôi đã cuốc đất trồng thêm mấy vồng lang quanh nhà bổ sung cho lúa gạo thiếu hụt. Còn Má tôi thì thức khuya dậy sớm buôn tảo bán tần, quảy đòn gánh nặng trĩu, chất đầy hai thúng:   trầu cau, bầu bí, đôi khi có con gà con vịt, đem bán tận làng Rừng Dầu (thuộc quận Bến Cầu tỉnh Tây Ninh) cách xa nhà độ 4 cây số, vậy mà cuộc sống vẫn lầm than cơ cực. Bịnh hoạn đau yếu thường xảy đến cho chị em chúng tôi nhưng chẳng ai có  một viên thuốc Tây hay một chén thuốc Bắc để uống.  Nhiều khi tôi tự hỏi làm sao chị em tôi có thể sống sót qua một thời gian dài đói khổ như vậy? Ắt hẳn là Trời thương nên cho chúng tôi được sống. Càng nghèo khổ tôi càng thương cha mẹ nhiều hơn, trong lòng tôi thấm đẫm sự gian khổ của cha và nỗi nhọc nhằn của mẹ.
          Nhìn những giọt mưa rơi tí tách dưới mái tranh hay thánh thót trên vũng nước ngoài sân, tôi có cảm tưởng như đó là những giọt mồ hôi của ba tôi nhễ nhại rớt xuống ruộng đồng trong buổi trưa cày ruộng hay những giọt mồ hôi của mẹ rơi dài trên quảng đường xa tới chợ. Tôi cảm nhận sâu sắc sự cực khổ của đấng sinh thành. Đời tôi gắn liền với luống rau, bờ đê, con cua, con cá ...nên tôi yêu quê hương tôi biết chừng nào! Vậy mà sao tôi đành bỏ đi?
          Vào một sáng cuối hè năm ấy (1947), từ sáng tinh sương, ba tôi xách một bao bố tời , vai vác rựa đi lên rừng thật sớm, khi  chiều tắt nắng trên cánh đồng lúa mênh mông cũng không thấy ba trở về. Cả nhà lo lắng, má tôi cũng chẳng biết sáng nay ba đi đâu vì ba không báo trước nên má cứ tưởng ba đi chặt cây, đốn củi đâu đó. Trời bỗng vần vũ, mây bay gấp, gió lộng từng cơn, rồi thình lình một trận mưa ào ào trút xuống, bầu trời tối đen. Cả nhà đều sốt ruột chờ ba. Từ xa, trong màn đêm mờ mịt của nước mưa, bóng một người lù lù tiến tới. Ba! ba! tôi la lên mừng rỡ. Ba dỡ cái nón lá rồi thảy bao bố nặng trịch xuống nền nhà, ba  cho biết đó là "khoai nần" ( loại khoai rừng giống như khoai từ, khoai cau, ăn sâu dưới đất khó đào, thân dây ). 
          Ba nói tiếp:
          -Đây là thức ăn độn với khoai lang, củ sắn hoặc gạo, nhưng phải xắt mỏng, ngâm nước muối cho tan chất độc vài ngày mới ăn được.
          Vậy là ngoài khoai lang chúng tôi còn có củ nần nầy nữa để ăn độn qua ngày. Tôi cảm nhận được sự lo lắng của người cha, sợ vợ con bị đói nên lên rừng tìm thêm thức ăn, tư dưng tôi nghe nghèn nghẹn trong cổ họng khi nhắc tới kỷ niệm nầy.
          Chiều nay nắng vàng chưa tắt mà hoàng hôn đã xuống rồi, bóng tối tràn về thật nhanh, âm thanh gọi nhau ơi ới của trẻ mục đồng đã im bặt từ lâu. Má tôi đã sẵn sàng dọn cơm cho bữa ăn chiều mà theo lẽ bắt đầu lúc trời còn sáng. Chúng tôi đứng quanh quẩn bên bếp còn riu riu lửa than, đợi bữa ăn. Ai nấy có vẻ đói bụng hơn mọi lần vì chiều nay má nướng mấy con cá rô do ba bắt được nhân đi thăm ruộng bên ngoài lũy tre phía trước. Bữa cơm  tuy đạm bạc nhưng không kém phần hấp dẫn: khoai lang độn ăn với nước mắm đồng, muối ớt cay, một rỗ rau càng cua, vậy mà ngon tuyệt! Chị em chúng tôi ăn no, căng bụng quên thôi, nhờ mấy con cá rô nướng dầm nước mắm thơm phức. Niềm hạnh phúc mênh mông làm quên đi nỗi nhọc nhằn, xót xa. Nhưng niềm vui mong manh ấy chẳng kéo dài được lâu, bỗng một hôm trên đường làng trở về sau buổi học ở nhà thầy giáo Tiếu, một cơn mưa hạ trái mùa bất chợt đổ ập xuống đầu tôi, mưa buổi trưa tối đất tối trời, tôi vội vã cắm đầu cắm cổ chạy nhanh về nhà. Nhà trống trơn! Chị và em tôi ra trước cửa ngồi khóc rấm rít. Tôi không thấy má ở đâu, chị hai bảo ba bị "ăn cướp" bắt rồi! Tôi thất thần khóc thét lên, chay tuốt vô buồng gục đầu xuống đất. Tuổi nhỏ tôi chưa hiểu rõ thế nào là cướp của giết người, đòi tiền chuộc mạng. Tự dưng người ta đến bắt ba, nên sợ bị họ giết, bỏ lại chị em tôi bơ vơ! Chiều má trở về nhà rưng rưng nước mắt, chị em tôi cũng khóc theo. Bữa cơm chiều hôm đó không ai buồn ăn uống, cơn mưa kéo dài cho tới nửa đêm. Những ngày nối tiếp không còn cơn mưa nào nữa, tin tức về ba vẫn biệt vô âm tích. Má tôi cứ chạy đầu nầy đầu nọ hỏi thăm, sau cùng mới biết nơi giam giữ ba ở khu rừng già phía trong. Bọn bắt cóc yêu cầu nạp tiền chuộc mạng, má chạy tiền nạp cho bọn chúng, đưa ba về nhà sau gần một tuần lễ bị giam giữ.
          Tôi hứng chịu nhiều cơn mưa nhưng trận mưa trái mùa năm ấy đã hằn sâu vào ký ức tôi một nỗi đau không bao giờ nhạt. Sau lần đó, ba tôi cương quyết bỏ làng quê, nhà cửa ruộng vườn, đưa chị em chúng tôi về miền đất hứa Chợ Cũ Tây Ninh xây dựng cuộc đời mới, và tôi cũng xa quê từ đó...
          Hơn nửa thế kỷ trôi qua tôi chưa một lần  về thăm chốn cũ, nơi ngày xưa tôi từng bắt ốc hái rau, lội ruộng, bắt cua,  tát cá...
          Vĩnh biệt những cơn mưa buồn thảm trong đời!
    Nguyễn Cang
(9/15/2015) 

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

Trái khế, củ khoai mì và những thứ độc hại chết người/ Viễn Phương chia sẻ



Sắn, khế & những thực phẩm nguy hiểm nhất thế giới

Một số loại thực phẩm truyền thống của các nước trên thế giới, kể cả vài loại được coi là đặc sản, thực tế chứa đầy nguy cơ gây hại đối với sức khỏe con người, thậm chí có thể gây tử vong nếu chúng ta không biết cách chế biến để loại bỏ những thành phần cực độc của chúng.
Dưới đây là thống kê của các chuyên gia về 10 loại thực phẩm nguy hiểm hàng đầu thế giới, gồm cả hoa quả, rau củ và động vật:
Sắn (khoai mì)
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuSắn sẽ là món ăn an toàn sau khi đã được luộc, rán, hấp hoặc nghiền nhừ rồi nấu chín. Tuy nhiên, ăn sắn sống hoặc chưa chế biến kỹ có thể nguy hiểm, vì loại củ này chứa hàm lượng lớn linamarin, chất sẽ chuyển hóa thành cyanide độc hại khi ăn sống. Năm 2005, 27 trẻ em ở Philippines từng mất mạng sau khi ăn sắn ở trường.
Hạt điều sống
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuHạt điều đóng gói bán ở các siêu thị đã được hấp và sơ chế để loại bỏ các hóa chất độc hại, chúng không phải là hạt điều sống. Ở trạng thái sống, hạt điều chứa urishol – một chất độc cũng được tìm thấy ở cây trường xuân.
Quả khế
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuNếu chức năng thận của bạn không tốt, bạn nên tránh xa quả khế. Lí do vì, chỉ 100ml nước khế nguyên chất cũng có thể gây hại cho người bị bệnh thận, do loại quả này chứa các độc tố thần kinh, ảnh hưởng tiêu cực tới bộ não và các dây thần kinh. Đối với những người có các quả thận khỏe mạnh, khế là món ăn an toàn vì cơ thể họ có thể đối phó với các độc tố thần kinh tồn tại trong đó.
Cá nóc Fugu
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuỞ Nhật, cá nóc có thể được chế biến thành món gỏi, món chiên/rán, rượu sakê fugu, món fugu luộc hoặc ăn kèm đậu hũ miso. Tuy nhiên, bạn cần phải rất cẩn trọng khi ăn cá nóc vì gan và các cơ quan nội tạng của chúng chứa một chất độc nguy hiểm chết người, gọi là tetrodotoxin. Đã có tới 44 trường hợp tử vong liên quan đến ăn cá nóc ở Nhật trong giai đoạn từ 1996 – 2006 và chỉ tính riêng trong năm nay đã có 5 người mất mạng vì ăn gan loài cá này.
Ễnh ương
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuKhác với người Pháp chỉ “chén” mình phần chân ễnh ương, dân ở các quốc gia châu Phi có thói quen ăn mọi bộ phận của loài động vật lưỡng cư này. Các chuyên gia cảnh báo, những con ễnh ương chưa trưởng thành và vẫn chưa bắt đầu giao phối là nguy hiểm nhất vì chúng chứa một chất độc có thể gây suy thận.
Quả Ackeethực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuChúng ta chỉ nên ăn quả ackee của Jamaica khi chúng đã chín mọng và được loại bỏ hạt. Loại quả này chứa các hạt đen mang độc tố và chất độc hypoglycin có thể gây hội chứng nôn mửa Jamaica. Năm 2011, đã có 35 trường hợp bị ngộ độc vì ăn quả ackee.
Bạch tuộc Sannakji
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điều
Một đặc sản nổi tiếng của người Hàn Quốc là món bạch tuộc sống nổi tiếng sannakji. Các điểm giác mút trên xúc tu của những con bạch tuộc được chế biến vẫn giữ nguyên khả năng hút dính của chúng sau khi bạch tuộc chết, nên khi ăn sannakji, chúng ta cần nhai rất kỹ. Thống kê cho thấy, có khoảng 6 người thiệt mạng vì nghẹt cổ trong khi ăn sannakji mỗi năm.
Sò huyết
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuSò huyết chứa rất nhiều virus và vi khuẩn, chẳng hạn như virus gây bệnh viêm gan (Hepatitis A) và viêm gan E (Hepatitis E), mầm bệnh thương hàn và bệnh lỵ. Hơn 300.000 người đã bị nhiễm khuẩn và 31 trường hợp trong số đó tử vong sau khi ăn sò huyết ở Thượng Hải, Trung Quốc năm 1998. Theo các chuyên gia, khoảng 15% những người “chén” sò huyết bị nhiễm độc vì các virus, vi khuẩn tồn tại tự nhiên trong đó.
Cá mập Hakari
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuĐể chế biến món hakari có nguồn gốc từ Greenland, cá mập được cho lên men và phơi khô suốt 6 tháng, rồi cắt lát và ăn cùng bánh mỳ mạch đen. Đây là một món ăn tương đối nguy hiểm, vì cá mập không có thận hay đường tiết niệu nên các chất độc hại được lọc bỏ qua da của chúng.
Pho mát Casa marzu
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuỞ Sardinia và Italia, món pho mát thối rữa Casa Marzu được để lên men bên ngoài không che đậy, cho phép ruồi đẻ trứng bên trong. Các con giòi làm pho mát lên men và khi được hấp thụ, các ấu trùng của ruồi có thể chui qua thành ruột gây bệnh nghiêm trọng.
Sứa Nomura (Echizen kurage)
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuNếu được chế biến phù hợp, cắt bỏ những phần chứa độc, sứa Nomura có thể ăn được mà không gây hại cho sức khỏe con người. Loài sứa này hiện là mối đe dọa đối với nguồn cung cấp cá hồi của Nhật, vì chúng chỉ sống sót nhờ ăn một lượng cá lớn.
Hạt Pangium edule
thực phẩm, nguy hiểm, độc hại, nhất thế giới, sắn, khế, cá nóc, hạt điềuCòn được biết đến với biệt danh “hạt gây buồn nôn”, hạt Pangium edule, vốn có nguồn gốc tự nhiên ở Indonesia, Malaysia và Papua New Guinea chỉ có thể ăn được sau khi được ngâm nước và bỏ vỏ luộc kỹ hoặc chôn vùi vào trong lá chuối và tro khoảng 1 tháng trước khi luộc. Hạt này nếu chưa chế biến kỹ có chưa một chất hydrogen cyanide độc hại.
Tuấn Anh (theo Daily Mail)

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Tựu trường/ Tứ thơ tiếng Pháp/ Giang Hà Thu Võ/ Canada


LA RENTRÉE DES CLASSES

Le train dans la nuit
Qui va sortir à Montréal
Apporte toi à la ville
Où l'éducation tu vas suivre

Ma petite mingonne, très mignonne
C'est le temps tu sors
Du nid de tes parents
Poursuivre l'avenir par toi- même

Ne pleure pas ma chère
Même je suis ta maman
Ne peux pas me mettre
À tes côtés tout temps

C'est le temps, petite hirondelle
De voler par toi - même
Plus haut dans le ciel
Regarde autour
Ne sont pas les mêmes

Tu reviens un jour tôt
Vois tes parents , tes amis
Avec la fierté dans vie
Vas être embrassée par famille

GIANG HA THU VO
Le 7 Septembre 2015
Ottawa- Canada
Sent from my iPad

***














Phỏng dịch/ Ngân Triều

Tựu trường

Chuyến tàu trong đêm lạnh.
Sắp sửa rời Montreal
Đưa con về thành phố,
Chăm chắm việc học hành.
*
Bé cưng, cưng của mẹ,
Đây là lúc chia tay,
Con lìa xa tổ ấm.
 Đi theo ánh tương lai.
*
Cưng ơi! đừng khóc nữa!
Mẹ đang khóc đây này!
Mẹ đâu gần gũi nữa,
Nghẹn ngào thời gian bay.
*
Chết lặng lòng một ít, (*)
Nhìn én nhỏ tung bay
Bao la trời cao rộng
Của cả thế gian này
*
Mẹ mong ngày rạng rỡ,
Mạnh bước trở về nhà,
Gặp bạn bè, cha mẹ
Nghìn nụ hôn thiết tha...

Ngân Triều
(*): Lấy ý khổ đầu bài thơ
   Rondel de l'adieu
 Edmond Haracourt (1856-1941)

      Partir, c'est mourir un peu,
C'est mourir à ce qu'on aime :
On laisse un peu de soi-même
      En toute heure et dans tout lieu. ..
      Đoản khúc tạ từ
      Đi là chết  một ít,
      Chết vì tình yêu thương.
      Còn ít nhiều kỷ niệm,
      Cho suốt đời vấn vương.
                  (Ngân Triều phỏng dịch)
***
**Tứ thơ tuy viết bằng tiếng Pháp mà nghe như nỗi lòng rộn ràng, thiết tha, sâu lắng, vô bờ của một người mẹ hiến đang tiễn đứa con gái cưng  lần đầu đi hoc xa với những bịn rin, hụt hẫng và tin tưởng vào tương lai tươi sáng... NT.

TÌNH HẬN vkp đạm phương

TÌNH HẬN  vkp đạm phương


Thêm chú thích
***
     Hận không nhớ rõ là đã quen Anh từ lúc nào, chỉ biết rằng vào mùa Thu năm 1982, có một người đàn ông ngồi bôm vá xe bên lề đường trước quán cơm bình dân của nhà Hận, ngày hai bửa anh đều vào quán  để ăn cơm.Thương người nghèo khó, Hận luôn thêm  thịt cá vào đĩa cơm cho anh... Dần dẩn , họ thân nhau, kể cho nhau nghe về đời tư của mình.
     Anh là một sĩ quan Quân Lực VNCH, sau năm 1975, đi tù cải tạo 7 năm trở về thì vợ đã vượt biên cùng với người tình mang theo bốn đứa con của anh... Còn Hận thì đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn phòng không chiếc bóng dẫu nhan sắc khá mặn mà, ngày xưa, Hận cũng từng yêu anh lính biển nhưng anh bỏ Hận mà đi vào lòng biển cả, không một lời từ biệt trối trăn.
     Đồng cảnh tương lân, ho đã yêu nhau tha thiết bất kể sự nghèo khổ của Anh và sự phản đối của ba má Hận, họ tạo một mái ấm gia đình, đùm bọc nhau để sống, Anh đạp cyclo, Hận buôn bán xôi chè bên cạnh trường học gần nhà.Kết quả mối tình nghèo mà nồng thắm đó là một bé gái đẹp như thiên thần ra đời, họ đặt tên là Hoài Thương vì họ đã thỏa thuận với nhau:” Tên con bé là bằng chứng duy nhất để chúng mình thương hoài ngàn năm, cái hôn thơ hôn thú đâu có nghĩa lý gì...”  còn Hận thì chỉ mong sao được sống bên anh và con đén suốt đời là đủ.
     Vậy mà Trời không chìu lòng Hận, tin Mỹ đón nhận sĩ quan VNCH bị tù trên 3 năm làm Anh phấn chấn hẳn lên còn Hận thì có chút ưu tư lo lắng cho thân phận của hai mẹ con nhưng vì thương Anh, Hận nghĩ:” Đã đến lúc Anh được bù đấp mọi khổ đau mà Anh vướng phải khi trước ”
     Anh đã đến Mỹ theo diện HO nhưng không phải đi một mình mà là cùng đi với một người đàn bà khác giàu có trong lúc con bé Hoài Thương mới lên ba.   Hận bàng hoàng ngớ ngẩn, trầm cảm một thời gian dài nhưng nghĩ đến con, Hận đã đứng lên và tự nghĩ “Phải chăng số phận Trời đã sẵn giành cho mình nên đã khiến xui ba má đặt tên cho mình là Hận?
     Con bé Hoài Thương lớn lên bằng tình thương và nước mắt của Hận, đến tuổi tròn trăng mà nó cũng không thấy bóng cha, bạn bè trêu chọc nó là đứa con hoang, nó chỉ biết về ôm Hận mà khóc
      Khi Hoài Thương bước chân vào Đại Học thì cũng là lúc Anh trở về cùng với một người con trai, là con người bạn đồng đội của Anh, Anh xin Hận cho phép Anh nhận lại con gái và cùng Anh tạo dựng hạnh phúc trăm năm cho Hoài Thương cùng cậu trai kia.
     Sau nhiều đêm đắn đo suy nghĩ, Hận đã chấp nhận đề nghị của Anh vì mong muốn cho con được hạnh phúc , còn Hận thì sao?  Tim Hận như có ai bóp đến nghẹt thở khi nghe Anh nói “ Ngàn lần xin lỗi em vì chúng mình có duyên mà không nợ"
***
     Ba năm sau, Hoài Thương cùng chồng con từ Mỹ về thăm Hận và cũng có ý định đón Hận sang chung sống nhưng Hận đă từ chối vì nghĩ “ Làm sao mình có thể đem phần đời còn lại của mình đến sống trên đất nước mà người phản bội mình đang sống chứ? “
                   Saigon 10/9/2015

                    Vkp đạm phương

TRÅNG CÓ PHÂI MÀU XANH/Thơ Võ Hà Thu Giang


TRÅNG  CÓ  PHÂI  MÀU  XANH

Bây giờ trời còn nắng
Má tôi vẫn còn hồng
Ngày mai trời tắt nắng
Mắt tôi buồn xa xăm

Dõi nhìn xa thăm thẳm
Góc trời mây đong đưa
Từng hạt rồi từng hạt
Rơi cuối mùa cơn mưa

Tóc buồn sợi lưa thưa
Không đủ ngăn cơn lốc
Những đêm khuya trằn trọc
Nước mắt hay nước mưa

Ôi nước gì cũng ấm
Rửa sạch bợn nhơ lòng
Khuôn trăng tròn tháng tám
Chứng nhận lòng thành tâm

VÕ HÀ THU GIANG
Sept. 2 / 2015
Ottawa/ Canada



Sent from my iPad

Nhớ trường xưa/ Thơ Ngu Uyên




NHỚ TRƯỜNG XƯA

Gió đưa múi biển mặn
Chập chờn áo trắng bay
Tiếng cười giờ sao vắng ..?
Biết tìm ai chốn nấy...?

Ngô Chi Lan trường nữ
Rộn ràng tóc mây bay
Sóng ru đời xanh biếc
Cặp sách nào trong tay ?

Biển Qui Nhơn còn đó
Kỷ niệm còn đâu đây?(*)
Bên trường sóng biển vỗ
Giăng giăng bóng liễu gầy.

Qui Nhơn Tháng 08/2015
Ngu uyên

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Họp mặt CGS.SPS.Khóa 2 (63-65)/ Lần 1/ Ngân Triều

Ghi nhanh
Buổi họp mặt 50 năm ra trường - tái ngộ,
Họp mặt lần 1/ ngày CN 13/09/2015
Tại nhà hàng Nét Việt Xưa
51 Kinh Dương Vương, Q6, TP HCM
***
Hơn nửa tháng trước, Anh Đoàn Quốc Tuấn, TM Ban Tổ chức đã gửi hơn 70 thư mời, chờ trả lời là có đến dự được không. Cuối cùng chỉ có 32 bạn nhận lời, hứa sẽ đến tham dự. Thế là rất vui, vạn sự khởi đầu nan mà! Chỉ có mỗi mình Anh Tuấn, chạy tới, chạy lui lo về tổ chức, đặt tiệc, phân công...Anh rất lo, không biết có đủ chi hay không vì phải đặt 4 bàn, trong đó có 1 bàn dự phòng.
Khách mời có Anh Trần Xuân Lộc, Đại diện cho GĐSP Saigon
Đến hẹn lại lên.
Tổng số các bạn tham dự là 33 và bạn Nguyễn Văn Sơn, bệnh, không đi được, gởi ủng hộ 200.000đ.
*Anh Phan Văn Xỉ, mỗi mình anh chống gậy, ngoài tiền phụ tiệc 500.000, anh còn hào phóng hỗ trợ thêm 1.000.000 đ
*Lê Doãn thị Hiền, ở Philippines, nghe nói có họp mặt, dù chiều hôm đó chị bay về Phi, chị cũng tranh thủ đến dự và đã đóng góp 1.100.000 đ
* Như vậy, khi đi dự họp, mỗi bạn đóng góp tiền tiệc là 200.000 đ và tiền tương trợ 100.000 đ. Tuy vậy, cũng có nhiều anh chị đóng góp nhiều hơn.( Vật giá đắt đỏ, BTC ái ngại cho quý anh chị còn khó khăn, không có lương hưu! Có thể lần sau, tiền tiệc khiêm tốn thôi để dôi ra số tiền tương trợ kha khá. Cầu xin cho tất cả các bạn vạn sự lành)
Tổng số thu là 12.100.000 đ.
sau khi thanh thoán tiền tiệc, còn lại khoảng 3.568.000 đ, dùng để thăm viếng chăm sóc cho 34 thành viên trong năm học 2015-2016.
*Mức thăm viếng cho bạn và người phối ngẫu:
-Nằm viện, thăm bệnh 500.000 đ.(Thăm cá nhân tùy theo mối quan hệ riêng, tùy hỉ)
-Từ trần 1.000.000 đ.
*Buổi họp mặt đã bầu Ban Liên lạc CGS.SPS.K2 gồm 4 anh chị sau:
-Trưởng Ban Liên Lạc: phụ trách tổng quát: Anh Võ Hữu Phương
-Phó Ban phụ trách tổ chức & chăm sóc thăm viếng: Anh Đoàn Quốc Tuấn
-Kế toán và khu vực Hậu Nghĩa, Tây Ninh: Anh Nguyễn Văn Triều.
-Thủ quỹ và đại diện cho trung tâm liên lạc: Chị Phạm Thị Hòa
Ngũ long công chúa khóa 2: Ngồi: Chi Ngọc Diệp/ Chị Hiền/ Chị Ngọc Châu.
Đứng: Chị Hỏi/ Chị Hòa
Những người ở lại sau cùng
*Hẹn ngày tái ngộ họp mặt lần 2 (51 năm ra trường - tái ngộ): ngày chủ nhật/ Thượng tuần tháng 9 dl năm 2016/ loại trừ ngày 05/09/2016 vì là ngày khai giảng năm học mới. Khi ấy BLL sẽ có thơ mời và điện thoại. Mỗi thành viên hãy thông báo cho bạn bè mình đi đông vui để việc tương kiến và tương trợ có ý nghĩa.
Chuyện bên lề:

*Tôi có nghe Chị Ngọc Diệp kể chuyện về 2 năm chị dạy ở Phước Hiệp rồi ở Củ Chi (65-67). Đó là 2 nhiệm sở tốt của Hậu Nghĩa nhưng chị cũng không bao giờ quên cảnh đường bị đấp mô phải xuống đi bộ vòng qua mô, rồi thì đụng độ hai bên, đạn bay vèo vèo, nghe mà phát khiếp.
*Anh Võ Hữu Phương nhắc lại hồi học SPS, anh bị đau gan nặng, tưởng không thể ra trường được. Tôi thấy da anh khi ấy bủng bủng beo beo, mắt vàng, không còn thần sắc...Anh may mắn được thầy Thanh chỉ cho chích thuốc Sulpharlem; anh đã sử dụng hết sạch tên thuốc đó trong Phòng y tế nhà trường. Anh đã sử dụng chừng 1 thúng ampoules mới hết bệnh. Hồi biệt phái về năm 1969, gặp anh ở ĐHVK, anh mời tôi 4 chai bia, tôi ngà ngà, phải về HN đường xa, mà anh như chưa thấy trăng sao gì cả. Anh nắm chặt tay tôi: Số mình hên, Triều ơi! Nếu không thì làm sao mà còn sống đến bây giờ, gặp mầy!
Só mầy đỏ thật đó!
Ha ha!

* Anh Nguyễn Phát Thanh ở Tầm Vu, Châu Thành, Long An nắm lấy tay tôi thật chặt:
-Năm mươi năm mình mới gặp lại nhau nhen!
-Không có duyên, chớ phải chi tụi nó gắn ví nhau, bây giờ tụi mình là thông gia thì còn gì bằng!
-Cho hay, nhiều lúc mình muốn cũng không được mà mình không muốn cũng chẳng được mà...
-Ê! khoan chụp nhen! Cho tui quàng vai anh suôi hụt...một chút!
Hê hê!...
* Anh Sâm, người lùn tịt, A tuấn gọi vui là anh chàng deuxième, ly bia tiger trên tay, tươi cười đi vòng quanh các bàn tiệc, hỉ hả góp vui, đến bàn của 5 bạn nữ:
-Xin lỗi quý chị nhen, quý chị là năm bông hoa củ buổi họp mặt đó nhe!
-Hoa gì nữa, hoa bây giờ, năm mươi năm rồi, không còn tươi tắn nữa đâu.
-Vẫn còn mà... còn nhiều bông hoa bây giờ không biết ở phương nao. "Nhân diện bất tri hà xứ khứ/ Đào hoa y cựu, tiếu Đông phong

* Có ai đó buột miệng:
-Thật cảm kích! Chị Ngọc Châu mới thay khớp gối, đi đứng không vững, phải dìu đi lên cầu thang, mà chị vẫn cười tươi rất dễ mến! Tội nghiệp cho dáng đi của chị quá!
-BLL ơi! Làm ơn lần tới tổ chức dưới đất cho cái gối tôi đỡ một chút! Lên lầu, đầu gối tụi tui muốn sụm luôn!
Có ai đó bàn bạc, khen bài thơ của Chị Đinh Thị Hỏi
Còn nhiều chuyện khác rất là vui, người nghe cứ tưởng như hồi nào, một thời vang bóng cùa 50 năm xưa.
Tôi cũng rất vui và rất thỏa lòng. Thay lời kết, xin có mấy câu thơ (Ta- mình/ xin hiểu là anh, chị cùng nhau)
Cảm để/ Ngân Triều
Thế là ta lại gặp ta,
Năm mươi năm, vẫn còn ta, còn mình.
Nhớ ngày tươi trẻ, chúng mình,
Năm mươi năm ấy, nghĩa tình bao la...
Bồi hồi, mường tượng, thiết tha.
Nghẹn ngào dâu - bể, còn ta, còn mình.
Mình về, tròn nụ cười xinh,
Tạ từ bịn rịn, nghe mình xôn xao...

Thân mến,
Ngân Triều